Chương 18.2: Huân chương chiến công hạng nhì.

Đại Chiêu cười nhếch mép: “Liền năm trước, anh Thâm phá được một vụ án lớn, thật sự là lấy cả tính mạng ra để chiến đấu, trên người còn bị trúng đạn, rõ ràng có thể nhận được huân chương chiến công hạng nhì, không phải là do cô phá đi sao? Cô uy hϊếp anh Thâm phải đối xử tốt với cô, anh ấy không muốn, cô liền nói với anh trai cô, huân chương chiến công hạng nhì coi như tan thành mây khói! Cô có biết muốn cầm huân chương chiến công đối với sĩ quan cảnh sát còn sống, vẫn khỏe mạnh mà sống khó khăn đến mức nào không?”

Đại Chiêu nhìn thấy khuôn mặt đau buồn của Nghi Chân, trong lòng vô cùng vui vẻ, còn giả vờ an ủi cô: "Không có gì đâu, dù sao cũng là chuyện đã qua, anh Thâm cũng vẫn sống tốt, nếu cô thật sự muốn đối tốt với anh ấy, thì bảo anh trai cô đừng có xen vào cuộc sống của anh ấy nữa.”

Nghi Chân lúc này mới nhớ ra mình đang ở trong thân xác của Khổng Nghi Chân, còn có một người anh trai tên là Khổng Giác.

Khổng Giác gọi điện thoại cho cô mấy lần, nhưng cô không dám trả lời, chủ yếu là vì sợ bị lộ. Nghe Đại Chiêu nói như vậy, chính là cô ỷ vào người anh trai Khổng Giác quyền cao chức trọng này mà làm những việc không tốt.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ cần cô đóng giả làm Khổng Nghi Chân một ngày, người anh trai này không thể nào nhận ra cô. Ngay cả các đồng nghiệp trong Cục cảnh sát cũng không cảm thấy cô quá khác thường, Khổng Giác bên kia… Chắc là sẽ vẫn ổn thôi.

Sau khi vụ án kết thúc, Nghi Chân cuối cùng cũng có thể tan làm như bình thường, trên đường trở về căn hộ, cô vắt óc suy nghĩ về cách đối phó với Khổng Giác, nhưng không ngờ đến, vừa bước vào trong nhà, một người đàn ông mặc tây trang xám đậm đang ngồi trên ghế sofa mà nhìn chằm chằm cô.

Nếu như nói Khổng Nghi Chân là đẹp về ngoại hình, thì Khổng Giác chính là kiểu đẹp toát ra từ khí chất, mắt kính gọng vàng, đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng, giày da sáng bóng cùng với mái tóc được tạo kiểu vô cùng tỉ mỉ. Đôi mắt sắc bén có thần hơi tương phản với ngoại hình nhã nhặn của anh, vừa nhìn đã biết không phải là loại người nên đυ.ng vào.

Người đàn ông không dễ chọc vào trừng mắt nhìn cô: “Ngẩn ngơ ra đó à? Ngay cả chào anh trai cũng không muốn chào? Nửa điểm gia giáo cũng không có?”

Nghi Chân sững sờ trong vài giây, tại sao người nào mới gặp cũng đều muốn trách mắng cô hai câu chứ? Cô xứng đáng bị mắng đến như vậy sao?

Khổng Giác thay vào đó lại mỉm cười: “Lại cứng đầu, cứng đầu cho ai xem? Trên đời này chỉ có anh là muốn tốt cho em, còn có ai thật lòng muốn đối xử tốt với em hay sao?”

Nghi Chân tức giận hét lên một tiếng anh hai.

Sau khi cô kêu như vậy, cũng không cảm thấy quá khó khăn nữa, thân phận tự động nhập vào, kiếp trước cô cũng có anh trai là Lục Thâm, mọi người trong gia đình cô cũng đều yêu quý anh.

“Em để anh ngồi cả buổi ở đây, một ngụm nước cũng không có để uống.”

Nghi Chân vâng lời mà đi lấy nước, đưa bằng cả hai tay: “Anh hai, mời anh uống nước.”

Khổng Giác nhấp một ngụm rồi chậm rãi nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ăn mặc cái gì đây? Sao lại luộm tha luộm thuộm như vậy.”

Nghi Chân vuốt vuốt lại tóc rồi cột thành đuôi ngựa: “Anh vẫn khỏe chứ? Dạo này anh không bận sao?”

“Anh biết em bận rộn, không phải vừa mới phá được một vụ án hay sao? Chỉ là một vụ án nhỏ mà ngay cả điện thoại của anh, em cũng không thèm nghe.”

Nghi Chân lắc lắc cánh tay của anh: “Anh hai… Em sai rồi, đều là lỗi của em, em không nên không nghe điện thoại của anh, không nên để cho anh lo lắng như vậy.”

Khổng Giác nheo mắt nhìn cô, trong lòng có chút phức tạp, sờ sờ đầu của cô: “Đã lâu rồi không thấy em làm nũng với anh đấy.”

Hai anh em cách nhau cả một giáp, nói Khổng Giác là anh hai, chi bằng nói anh là cha của Khổng Nghi Chân còn hơn. Khổng Nghi Chân bắt đầu nổi loạn từ sớm, mối quan hệ giữa hai người cũng vô cùng căng thẳng khó chịu. Tuy Khổng Giác ngoài mặt rất nghiêm khắc với em gái, nhưng sau lưng lại âm thầm thu dọn hậu quả mà cô ta gây ra. Ai muốn bắt nạt cô ta, anh cũng không bao giờ để yên cho người đó.

Nhưng làm con trai trưởng giống như mang tấm lòng của người cha, em gái có thể hiểu được bao nhiêu tấm lòng đó chứ.

Nghi Chân nhìn đôi mắt có chút u buồn của Khổng Giác, trong lòng cô như có cái gì đó đâm vào, khó chịu ôm lấy cánh tay của anh, thuận thế tiến hành nét diễn vừa thật vừa giả của mình: “Anh hai, trải qua vụ án này, em thật ra đã học được rất nhiều thứ.”

Cô đem tổng thể vụ án nói với anh, nói Hồ Nhất Minh có một cặp cha mẹ già làm nông vô cùng đáng thương, nói đến quá trình trưởng thành của hung thủ Trần Kim Thủy, vào giây phút cuối cùng, chính người mẹ già của ông ta đã khiến ông ta buông bỏ sự chống cự ngoan cố của mình.

“Anh hai, em đột nhiên nhận ra, có anh thật là tốt.”

Khổng Giác mơ hồ run rẩy, hồi lâu không đáp lại mà chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô.