Chương 18.1: Huân chương chiến công hạng nhì.

Trần Kim Thủy vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, người đàn ông vô cùng tự phụ khẳng định không liên quan gì đến Hồ Nhất Minh, trên hung khí không phải là không có dấu vân tay của ông ta sao? Ông ta chẳng qua là bị cháu trai lừa gạt, Hồ Nhất Minh là do cháu ông ta gϊếŧ chết.

Tuy nhiên, Lục Thâm đã lấy ra lời khai của Trần Chí Hòa và tài khoản ngân hàng mà ông ta đã chuyển qua Macao, có một khoản tiền 300.000 nhân dân tệ, được chuyển từ tài khoản của mẹ Trần Kim Thủy chỉ ba ngày sau khi Hồ Nhất Minh chết.

Lục Thâm nói: "Ông không thừa nhận cũng không sao, tất cả chứng cứ của chúng tôi đều chỉ về hướng của ông, còn về phần số tiền này, nếu ông không nói rõ ràng, chúng tôi buộc phải mời mẹ của ông đến Cục điều tra theo quy trình, việc này cũng không hề sai phạm quy định đâu.”

Trần Kim Thủy bất giác như già đi mười tuổi, kiệt sức, hai tay đặt trên đùi co quắp lại.

“Mẹ tôi… Bà ấy cũng chỉ là muốn giúp đỡ bên nhà ngoại.”

Lục Thâm bình tĩnh gật đầu: "Ừ, cho dù ông nói cái gì, tôi cũng sẽ làm việc với bà ấy, bà ấy cũng vừa qua mừng thọ 70 tuổi đúng không? Lớn tuổi mới sinh được ông, chồng lại mất sớm, không nói cũng biết bà ấy khó khăn khổ sở thế nào mới dạy ông thành người như ngày hôm nay…”

Cục cảnh sát hình sự Tân Giang ngắn ngủi trong vòng nửa tháng đã phá được án và bắt giam hung thủ trong vụ án xác chết trôi trên sông, được cả thành phố biểu dương khen ngợi. Vì để ổn định lòng dân, đồng thời lan tỏa năng lượng tích cực cho xã hội, liền tiến hành phổ biến luật pháp và tuyên truyền, các tòa soạn báo cũng gửi phóng viên tới phỏng vấn. Mọi người trong Cục vốn dĩ căng thẳng nhiều ngày, bây giờ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm mà vui vẻ.

Chỉ là Lục Thâm từ chối phỏng vấn, Cục trưởng lại nói, anh đành phải đẩy Đại Chiêu ra thay thế.

Đại Chiêu ngồi trong phòng hội nghị, nói rất xúc động, thật ra vụ án của Trần Kim Thủy chỉ bắt nguồn từ một chữ ‘tham’. Trần Kim Thủy tham danh, ăn cắp thành quả nghiên cứu khoa học của Hồ Nhất Minh, bị anh ta tức giận mà lén lút ghi âm, đe dọa ép buộc ông ta bỏ vốn vào cùng anh ta thành lập công ty. Nạn nhân Hồ Nhất Minh ban đầu vô tội, nhưng lúc sau lại tham dục, anh ta nghĩ bất luận như thế nào cũng đã nắm trong tay bằng chứng tội lỗi của Trần Kim Thủy, vì thế tham ô tiền của công ty, tiêu xài hoang phí nuôi tình nhân, dẫn đến nợ nần chồng chất mà rước họa sát thân vào người, vốn dĩ là một thanh niên mẫu mực xuất thân nghèo khó, cuối cùng lại không thoát nỗi cám dỗ của đồng tiền và danh lợi.

Một người mắc sai lầm, cả gia đình đều phải chịu tủi nhục và nỗi đau mất đi người thân.

Nghi Chân nghĩ Đại Chiêu dường như đã không còn ác cảm với cô, vì vậy liền chủ động tiến tới lấy lòng: “Anh Học Phong, anh trả lời phỏng vấn rất tốt, tôi nghe còn cảm động lây, lần này tuyên truyền pháp luật nhất định sẽ rất được chú ý.”

Đại Chiêu toàn thân nổi da gà, đã lâu không nghe thấy người khác gọi tên anh ta như vậy: “Đừng, đừng có gọi anh Học Hành gì hết, tôi không thích, gọi Đại Chiêu là được rồi.”

Nghi Chân liếc nhìn anh ta, tuy người đàn ông này mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng anh ta luôn để râu, da đen, ngoại hình trông giống mấy đại ca xã hội đen, gọi một cái Đại Chiêu như thể anh ta đã già rồi không bằng.

Đại Chiêu trừng mắt nhìn cô: “Ánh mắt của cô là sao chứ, nhìn tôi còn chưa đủ đẹp trai à?”

Nghi Chân miễn cưỡng cười lớn, Đại Chiêu nhìn cô vô cùng giả tạo: “Không cười nỗi thì đừng cười.”

Nghi Chân xoa hai tay vào nhau: “Tại sao đội trưởng Lục không chịu trả lời phỏng vấn vậy?”

Đại Chiêu trợn mắt nhìn cô: "Tính cách của anh Thâm xưa giờ đã như thế rồi, nếu mà nói đến phỏng vấn, hàng năm đều có phần của anh ấy, nhưng anh ấy lại thấy mấy cái việc này vô cùng phiền phức. Chí hướng của mấy người như anh ấy, người bình thường như chúng ta không hiểu được đâu, có thể giải quyết xong một vụ án, đó mới là mục đích cuối cùng, mấy cái phần thưởng, khen thưởng hay thành tích cuối năm anh ấy đều không để ý đến.”

Đại Chiêu như nhớ ra điều gì đó, vòng tay qua vai Nghi Chân, đẩy cô theo hướng chân tường mà đi: “Nhắc mới nhớ, cô cũng làm hỏng không ít chuyện tốt của anh ấy đấy.”

Nghi Chân trợn to hai mắt: “Làm sao có thể chứ?”

Cho dù là có đi chăng nữa, thì cũng là do Khổng Nghi Chân gây nên, đừng để cô gánh hậu quả là được.