Chương 4: Manh mối

Chương 4: Manh mối

Vì thế sau khi nhận được những lời khen từ người nhà bệnh nhân như “con gái bác sĩ Lâm thật xinh đẹp” “con gái nhà chủ nhiệm Lâm vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, thật khiến người khác hâm mộ” vân vân. Lâm Yên vẫn cười, cô không tự giác nhìn mặt ba mình, vẻ mặt của hắn vẫn thanh lãnh như cũ, khóe miệng sẽ ngẫu nhiên động động con lên một độ cong rất nhỏ.

Lâm Yên tự giễu trong lòng, các người đâu có biết, hôm qua chủ nhiệm Lâm của mấy người nhìn thấy con gái và bạn trai của nó đang tán tỉnh nhau.

“Không thoải mái?”

Sau khi đi từ phòng bệnh ra, Lâm Thời Hằng liếc Lâm Yên một cái rồi nhàn nhạt hỏi.

Cô lắc đầu trả lời.

“Con không sao.”

“Đến văn phòng của ba nghỉ ngơi một lát, khi nào ăn cơm ba sẽ gọi con.”

“Được…”

Khi Trịnh Húc gọi điện thoại đến, Lâm Yên đang nằm dài trên bàn nhìn cờ thưởng treo trên tường trong phòng Lâm Thời Hằng.

“Hôm qua tớ thật sự sợ muốn chết!”

Trong lòng Trịnh Húc còn sợ hãi.

“Có phải chú Lâm rất tức giận không, làm sao bây giờ? Chú ấy sẽ không bao giờ để chúng ta gặp mặt nhau hả?”

Lâm Yên giật mình phản bác nói.

“Sao có thể.”

“Sao lại không thể? Củ cải trắng nhà mình bị tớ củng, nếu tớ là chú Lâm chỉ cần nghĩ lại một chút sẽ tức điên. Chú ấy nhất định hận không thể đánh chết tên nhãi ranh kia. Nhưng mà, nhìn chú Lâm cũng không mập, sức lực còn không nhỏ, nơi à chú ấy đá đến bây giờ còn đang đau nè!”

“Cậu xứng đáng!”

Lâm Yên nói.

“Đúng đúng đúng, tớ xứng đáng.”

Trịnh Húc nhận sai, đại khái là cậu ta nhận thấy cô không trách cậu ta, trong lòng cũng thả lỏng một chút, chọc cười Lâm Yên một chút, rồi cười xấu xa hỏi.

“Chảy thật nhiều nước…Tớ không liếʍ hết được.”

Đồ háo sắc!

Lâm Yên mắng một câu, cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó Lâm Yên nghe được tiếng cửa phòng mở ra.

Quả nhiên là Lâm Thời Hằng đến gọi cô đi ăn cơm.

“Bạn học kia của con?”

Lâm Yên sửng sốt một chút, cô nhận ra Lâm Thời Hằng đang hỏi người vừa rồi gọi điện thoại cho mình, Lâm Yên lúng ta lúng gật đầu.

“Vâng ạ.”

Vẻ mặt của hắn lạnh xuống có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Đi ăn cơm.”

Sau đó, cho đến khi về nhà vào buổi tối, Lâm Thời Hằng cũng chưa phản ứng lại Lâm Yên.

Cô cảm thấy không cam lòng, muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, Không khí trong nhà càng khẩn trương hơn, mấy ngày nay Lâm Yên ở nhà bưng trà rót nước giặt quần áo, quét nhà. Nhưng hiển nhiên là hiệu quả của những việc này cực kỳ nhỏ, Lâm Thời Hằng cũng chỉ miễn cưỡng cho cô cơ hội thể hiện mà thôi.

Cho nên đến lúc bọn Trịnh Húc hứng thú bừng bừng gọi cô ra ngoài chơi, tâm trạng của Lâm Yên vẫn chưa khôi phục lại. Chỉ nghe một cuộc điện thoại ba ba đã tức giận như vậy, muốn đi chơi cùng bọn họ, muốn ra đường ở sao?

Nhưng mà mặc dù Lâm Yên cố gắng nói bóng nói gió mình đã từ chối lời mời của bạn học, Lâm Thời Hằng cũng chưa có nhiều phản ứng.

Thật ra sau khi nghe xong, Ngụy Quyên lại gật đầu nói.

“Như vậy cũng tốt, nghỉ hè thì đến phòng khám giúp ba ba đi, mùa hè nhiều người, đôi khi ba con còn phải phẫu thuật suốt đêm. Có Yên Yên hỗ trợ, nhất định ba con có thể nhẹ nhàng rất nhiều.”

“Mẹ, ngài lại cười con, con có thể giúp được cái gì chứ.”

Đáng tiếc phản ứng của đối phương cũng chỉ thường thường, có thể gật đầu thì gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Những ngày tháng kế tiếp, Lâm Yên bắt đầu những ngày tháng sinh hoạt khổ sở, vẫn phải làm việc không lương. Chủ là ba của mình, nhược điểm của cô lại ở trong tay hắn, Lâm Yên giận mà không dám nói gì, chỉ có thể giống như một cô dâu nhỏ bị áp bức, chịu thương chịu khó, không dám nói một câu.

Lại là một ngày nặng nề kết thúc, Lâm Yên về đến nhà là bắt đầu phun tào ba ba giao quá nhiều việc cho mình, cô oán giận hai câu rồi đi vào phòng tắm.

Trong lúc tắm rửa, Lâm Yên vô tình đυ.ng phải ngực của mình, cơn đau bất chợt đánh úp.

Cô không tin tà, đưa đầu ngón tay lên chọc chọc nó, đau đến mức khuôn mặt nhỏ của Lâm Yên nhăn lại, nước mắt lưng tròng.