Chương 11

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 11

.oOo.

Edit: alittleshark

Thân thể trong l*иg ngực phát run, tuy rằng nhẫn nại rất tốt, nhưng đôi môi ra sức mím lại kia vẫn run rẩy, chiếc cổ non mịn cũng chẳng cách nào khống chế mà toát mồ hôi, ngón tay hơi cong vò loạn vạt áo... Hết thảy mọi thứ đều chứng minh Đàm Y đang khẩn trương, bé nhím giờ đây đã biến thành một bé cừu con vô pháp phản kháng, lo lắng cho vận mệnh sắp bị nuốt chửng vào bụng.

“Đừng sợ.” Tạ Thừa Ngôn mυ"ŧ hôn chiếc cổ yếu ớt của Đàm Y, thi thoảng lại để lại vài cái ấn kí nông sâu không đồng nhất, “Nếu em không muốn, anh trai (*) sẽ không ép buộc em.”

(*): ca ca

“Tôi không có sợ.” Đàm Y run rẩy mở to mắt, hoãn khẩu khí, lạnh nhạt mà xa cách nói, “Chỉ cần sau khi kết thúc anh nhớ đưa tiền cho tôi là được.”

Rõ ràng thật sợ hãi, thế mà nghĩ tới đứa em trai, Đàm Y lại như bỗng được tiếp thêm dũng khí, từ từ thân thể cũng không còn run nữa, thậm chí còn bắt đầu dùng ánh mắt thúc giục Tạ Thừa Ngôn.

Đúng là tình anh em vĩ đại. Tạ Thừa Ngôn che mắt, cúi đầu cười trong im lặng, không ai thấy được nụ cười hắn ngập tràn ác ý. Khi ngẩng đầu lên, hắn đã khoác lên vẻ ôn tồn lễ độ, “Lần trước là anh xúc động, tiền anh đương nhiên sẽ cho.”

Tạ Thừa Ngôn ôn nhu sờ tóc Đàm Y, cho đến khi đem nó xoa thành một đống bùi nhùi, “Em đứa nhỏ này, dù nói như thế nào, anh cũng là anh trai các em, cho dù quản gia phía bên kia anh khó mà nói ông ấy được, anh tự lén cho các em là được mà.”

Nhìn đầy mặt Đàm Y vẫn không tin tưởng, Tạ Thừa Ngôn lấy ra phong bì đã chuẩn bị sẵn, sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của anh đem nó nhét vào lòng anh, “Cái này coi như tiền tiêu vặt tháng này anh cho mấy em. Nhưng các em còn nhỏ, anh không thể đưa một lần quá nhiều, bằng không dạy hư mấy em, dì ở trên trời sẽ không tha thứ cho anh mất.”

Đàm Y mở to mắt nhìn phong bì dày cui trong ngực, không thể tin nổi. Cẩn thận ngồi dậy, anh xoay người mở nó ra, bên trong quả thật là tiền mặt đỏ rực, bằng cả ba bốn tháng tiền lương của anh.

“Anh……” Đàm Y cắn môi, anh trước nay không nghĩ tới Tạ Thừa Ngôn thế nhưng cái gì cũng không làm liền chủ động đưa tiền cho anh, điều này làm cho anh không thể tin nổi. Nhưng sự thật trước mắt, anh không thể không tin, Tạ Thừa Ngôn đúng là đã làm như thế.

Nhưng hắn chẳng lẽ thật sự hoàn toàn không trách anh sao? Đàm Y vĩnh viễn cũng không thể quên được buổi tối bảy năm trước, biểu tình thiếu niên ở cầu thang vừa khϊếp sợ vừa bi thương như thế, phong bì trong tay lập tức nóng rẫy lên.

“Chuyện bảy năm trước kia.” Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên mở miệng, Đàm Y tức khắc cả người chấn động, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi dinh dính.

“Sau chuyện kia, anh thật sự rất khổ sở.” Tạ Thừa Ngôn đem cằm gác lên vai Đàm Y, “Tiểu Y, anh thật sự rất thích em, anh chưa từng thích một người đến vậy.”

“Chính là, người anh muốn đào tim móc phổi ra để thương, lại tuyệt tình làm ra loại chuyện như vậy đối với anh, anh thật sự rất đau khổ.”

Tạ Thừa Ngôn thanh âm vốn rất dễ nghe, càng đừng nói hắn hiện tại còn cố tình thả nhẹ thanh âm, hơn nữa lúc kể ra còn tăng thêm vài phần thương tâm nhàn nhạt, không ai có thể dưới tình huống như vậy còn cứng rắn được với hắn.

Đàm Y nhịn không được lộ ra áy náy, môi mấp máy vài cái, còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Thừa Ngôn liền bắt lấy tay anh sờ về đầu gối chân phải, “Thương tổn nơi này là khi đó tạo thành, cho tới bây giờ còn không lành hẳn. Mỗi một trận mưa nó đều sẽ phát tác, đau đến anh suốt đêm ngủ không yên giấc. Tiểu Y à, em có biết hay chăng?”

Tay Đàm Y bắt đầu hơi hơi phát run. Nhiều năm như vậy, anh không phải không nghĩ tới hậu quả của việc nhất thời thời xúc động đó, nhưng sinh hoạt bận rộn làm anh có một cái cớ để lảng tránh. Nhưng hiện tại, kết quả do anh một tay tạo thành đang ở dưới lòng bàn tay anh, xé mở miệng vết thương năm xưa, anh cuối cùng cũng không có cách nào trốn tránh được nữa.

“Thật xin lỗi.” Đàm Y cúi đầu, đôi môi đỏ thắm bị cắn ra dấu răng thật sâu, anh rốt cuộc cũng bị nỗi áy náy trào ra từ tận sâu thẳm quây lấy, cơ hồ sắp bị chúng nó cắn nuốt. Đúng lúc này, đầu anh bỗng dưng một bàn tay ấm áp sờ lấy, âm thanh như sự cứu rỗi vang lên từ đỉnh đầu, “Không sao cả, anh tha thứ cho em.”

Đàm Y khϊếp sợ ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt tràn đầy ôn nhu. Tạ Thừa Ngôn đem Đàm Y ôm vào trong lòng, thở dài nói, “Anh tha thứ em đấy, ai kêu em là bé Y của anh chứ.”

“Anh từ nhỏ đã không có biện pháp với em rồi.”

Đàm Y cắn bả vai của Tạ Thừa Ngôn, cố nén không ra tiếng. Tạ Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng anh, ngữ khí ôn nhu mà nhẹ giọng an ủi, anh rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ giọng hức hức khóc nức nở.

**** xin lỗi, sau đó xảy ra cái gì chỉ có tác giả và 2 tên đó biết xin đừng hỏi editor :v

Một ngày rất nhanh qua đi, Tạ Thừa Ngôn vốn dĩ muốn cùng Đàm Y cùng nhau ăn cơm chiều, nhưng mà Đàm Y không quên buổi sáng trước khi đi đã hứa với Tạ Thần Phong, vì thế liền cự tuyệt. Tạ Thừa Ngôn tuy rằng nói không sao cả, nhưng biểu tình lại toát ra mất mát nhàn nhạt.

Tạ Thừa Ngôn đưa Đàm Y đến dưới lầu chung cư, anh hưng phấn xuống xe, gấp không chờ nổi mà muốn cùng Tạ Thần Phong nói bọn họ có tiền rồi. Sau khi đóng cửa xe, anh dường như cảm thấy đi thẳng như vậy quá tuyệt tình, vì thế lại gõ gõ cửa sổ xe, biệt biệt nữu nữu nói với Tạ Thừa Ngôn, “Lần sau lại cùng anh ăn cơm.”

“Được.” Khuôn mặt Tạ Thừa Ngôn giãn ra rồi cười rộ lên, cầm tay Đàm Y đưa tới bên môi hôn hôn, mắt phượng hẹp dài ưu nhã ôn nhu nhìn anh, “Cảm ơn Tiểu Y.”

“Cảm, cảm ơn cái gì chứ.” Đàm Y như bị điện giật mà giật tay về, Tạ Thừa Ngôn cười tươi tựa như xuân về hoa nở làm anh ngây ngất, anh thấy hơi hoảng hốt, vội xoay người vội vàng chạy lên lầu.

Tạ Thừa Ngôn nhìn bóng dáng Đàm Y rời đi, chậm rãi cúi người ghé vào trên tay lái. Hắn đưa cái tay vừa mới nắm tay Đàm Y kia lên môi rồi hôn nhẹ, trong mắt che kín ý cười nhất định phải đạt được. (*)

(*): cụ thể là hôn cái tay mới sờ mó người ta, rồi muốn tán con người ta =))) đúng là chóa biếи ŧɦái

***

Thời điểm Đàm Y mở cửa, trong nhà một mảnh đen nhánh.

“Tiểu Phong?” Anh thử kêu to vài tiếng, nhưng không có người đáp lại.

“Chẳng lẽ ra ngoài rồi?” Đàm Y một bên tự lẩm bẩm, một bên sờ soạng đi bật đèn, kết quả chốt mở không sờ đến, ngược lại chạm vào một khối ấm áp **, tức khắc hoảng sợ, ngay sau đó đèn cũng sáng.

(*): tưởng tượng đi hjhj

Dưới ánh đèn đột ngột sáng lên, thiếu niên anh đĩnh mà lạnh lùng mặt vô biểu tình dựa vào vách tường, mắt đen sâu thẳm vẫn không dịch chuyển mà nhìn Đàm Y, “Người đưa anh trở về là ai?”

“Hắn……” Đàm Y do dự không biết có nên nói ra tên Tạ Thừa Ngôn hay không.

Tạ Thần Phong trào phúng cười, “Hắn chính là cái tên bạn có việc gấp kia của anh nhỉ?”

“Ừm……” Đàm Y còn đang suy nghĩ nên nói hay không nói.

“Vậy quan hệ các anh thật đúng là tốt ghê đấy,” thanh âm Tạ Thần Phong chợt lạnh xuống, tựa như mưa đêm cuối thu, “Tốt đến mức khi tách ra, còn lưu luyến không rời mà 'hôn tạm biệt' (*).”

(*): gốc là goodbye kiss nhma để vầy tụt mood ghê nên đổi nhé