Chương 17

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 17

.oOo.

Edit: alittleshark

Đàm Y khựng lại, “Em nói gì?”

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lời của Tạ Thừa Ngôn cho đến giờ vẫn còn đọng lại trong nội tâm làm cậu vô cùng bất an, Tạ Thần Phong không thể nhẫn nại được nữa mà bộc phát, “Em nói là, anh tốt với em như vậy tất cả đều bởi người phụ nữ kia, nếu không vì bà —”

Tạ Thần Phong bỗng cứng lại, cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng, cậu cũng không cảm nhận được loại kɧoáı ©ảʍ khi phát tiết hết thảy, buông xuống âu lo che giấu bấy lâu nay làm cậu nam kham yếu ớt, “Anh căn bản sẽ không quản em, đúng chứ?”

Vốn là phẫn nộ chất vấn, cuối cùng lại gần như biến thành lời khẩn cầu đầy rẫy bất an. Cậu khẩn cầu Đàm Y phủ định lại cậu, khẩn cầu anh có thể chém đinh chặt sắt nói rằng mọi chuyện không phải như lời cậu nói, cầu mong lòng anh cũng tựa lòng cậu, anh quan tâm cậu không vì bất kì kẻ nào, mà chỉ vì cậu là cậu mà thôi.

Nhưng Đàm Y lại không đáp lại khẩn cầu của cậu, ngược lại vì xưng hô của cậu mà cực kì bất mãn, “Gì mà người phụ nữ kia, bà ấy là mẹ em. Không có bà, em sẽ có hiện tại sao? Em sao có thể nói ra loại lời như thế…”

Tâm Tạ Thần Phong từng chút mà trầm xuống.

Đúng thế, không có bà ấy sẽ không có cậu. Như vậy, nếu không có Hứa Yên, Đàm Y đương nhiên sẽ không đối xử tốt với cậu nữa. Chuyện đơn giản như vậy, cậu thế mà còn muốn hỏi ra để tự chuốc lấy nhục nhã.

Tạ Thần Phong cười cười, “Em ghét người phụ nữ đó.”

Đàm Y hít sâu một hơi, tự nói với bản thân không cần so đo với một đứa con nít, “Em không được bởi tùy hứng mà—”

“Tôi ghê tởm bà ta!” Tạ Thần Phong hét lớn hơn, nhìn sắc mặt Đàm Y chợt thay đổi, cậu lại thấy vui sướиɠ một cách quỷ dị, “Bả làm tôi thấy sỉ nhục—”

“Bốp!”. Một cái tát thanh thúy vang lên, mặt Tạ Thần Phong bị tát hơi lệch qua một bên, trên má hiện rõ một cái dấu tay màu đỏ, cậu nhẹ nhàng chạm vào nơi bị đánh, phảng phất như nơi l*иg ngực có thứ gì đó theo cái tát này mà vỡ vụn ra, nát thành từng mảnh.

“Đây là lời mà em có thể nói sao?” Thanh âm Đàm Y lạnh lùng, ánh mắt không chút độ ấm tựa như chùy băng sắc nhọn.

— cậu biết vì sao Tiểu Y coi trọng cậu không?

Trong đầu Tạ Thần Phong quanh quẩn lời Tạ Thừa Ngôn nói, cậu chăm chăm nhìn Đàm Y, ngoài miệng lại treo một nụ cười chẳng thèm để ý gì, “Bà ta là thứ đàn bà dơ bẩn— ”

“Bốp.” Lại thêm một cái tát nữa đánh lại đây, so lần trước càng nghiêm trọng hơn, mặt bên kia của Tạ Thần Phong cũng đỏ cả. Mảnh nhỏ rậm rạp dưới đáy lòng kia bắt đầu đâm thật sâu vào máu thịt cậu.

— nếu không vì mẹ cậu, cậu còn cho rằng Tiểu Y sẽ đối xử với cậu tốt như vậy sao?

Tạ Thần Phong quay đầu, “Bà ta vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối— ”

Đàm Y lại giơ tay, nhưng lúc sắp đυ.ng vào Tạ Thần Phong liền ngừng lại. Hai dấu tay đỏ tươi khắc trên khuôn mặt thiếu niên anh đĩnh tuấn tú, chỉ nhìn là biết được anh xuống tay có bao nhiêu nặng.

Đây là thiếu niên anh vẫn luôn cẩn thận che chở. Từ lúc cậu còn là một nhóc mập mạp ngay cả đi thôi cũng ngã nhào; cho đến bây giờ, cậu nhóc ngày nào đã trưởng thành thành một thiếu niên mười bảy tuổi còn cao hơn anh cả một cái đầu. Anh vẫn luôn nhìn cậu lớn lên như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ cãi nhau nhưng từ trước đến nay anh đều không nỡ đánh cậu, càng miễn bàn đánh cậu hai cái liên tiếp như hôm nay.

Tay Đàm Y hơi hơi run rẩy, ngay lúc này, chỉ nghe Tạ Thần Phong lại nói, “Tôi chán ghét bà ta như thế, cho nên thật sự anh không cần vì bà mà tốt với tôi như vậy, tôi sẽ thấy tởm.”

“Em câm miệng.” Lửa giận trong lòng Đàm Y lại nổi lên, thiếu chút nữa lại quăng cho cậu một cái tát, tay lại bị Tạ Thần Phong cầm, tiếp đó môi hôn nóng bỏng hạ xuống.

Thân thể bị một thân hình cường tráng hữu lực ngăn chặn, đôi tay lại bị giam cầm đẩy lên trên đỉnh đầu, phía sau là mặt tường lạnh như băng, phía trước là thân thể nóng như lửa đốt của thiếu niên mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Tạ Thần Phong theo bản năng dung sức hôn môi, tim đập như bay.

Vốn dĩ chỉ là nhất thời xúc động. Lời Tạ Thừa Ngôn như bùa chú không cách nào giải được trong đầu cậu không ngừng xoay chuyển. Cậu nghĩ đến đối với Đàm Y, cậu chỉ là vật đính kèm của Hứa Yên, nghĩ đến Đàm Y chính miệng thừa nhận “bạn trai của anh”, nghĩ đến cho dù bây giờ không có một tên “Tạ Thừa Ngôn” này, về sau cũng sẽ có ngàn ngàn vạn vạn “Tạ Thừa Ngôn” khác, nghĩ đến một ngày nào đó Đàm Y sẽ bỏ cậu mà đi… Cậu không thể để chuyện như vậy xảy ra!

Trước nay cậu vẫn luôn cố không bước qua cái ranh giới kia, chỉ dám trong đêm khuya lén lút mơ tưởng liền kịp thời ngăn lại, nghĩ muốn từng bước một chậm rãi làm Đàm Y dựa dẫm vào cậu. Thế mà, chờ đợi cậu lại là một kẻ thứ ba thừa dịp mà chen vào, cậu sao lại có thể chờ đợi được nữa!

Thời gian chậm rãi trôi đi, Tạ Thần Phong hôn cũng theo đó mà dịu dàng hơn, tuy vẫn không được đáp lại nhưng đối với lẫn đầu Tạ Thần Phong tiếp xúc thân mật đến vậy với Đàm Y, vậy là đã đủ lắm rồi. Nội tâm cậu chẫm rãi được trấn an, vết thương chi chít nơi đáy lòng cũng dần lặng lẽ khép lại.

Giờ khắc này, Tạ Thần Phong đã quên mọi chuyện khác, cũng không thèm nghĩ đến hậu quả của lần xúc động này, cậu chỉ muốn giữ lấy chút ấm áp này, không muốn tỉnh lại...

Nhưng mà giấc mộng của cậu rất nhanh đã bị vỡ vụn.

Đàm Y hung hăng đẩy cậu ra, trong ánh mắt một mảnh thanh minh, “Đủ chưa?”

Từ thiên đường lập tức bị rơi vào nơi sâu nhất địa ngục, Tạ Thần Phong run rẩy, ý đồ từ trên mặt Đàm Y nhìn đến một chút dấu vết say mê từ nụ hôn ban nãy. Nhưng anh chỉ đứng đấy, nhíu chặt mi, tựa như đang nhìn một đứa nhỏ phản nghịch.

Ra là trong lòng anh, cậu vẫn luôn chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn lên mà thôi. Lòng Tạ Thần Phong một mảnh thảm đạm, bỗng nhiên lại nghĩ tới một màn mình nhìn thấy khi trở về kia: Đàm Y bước xuống từ trên xe Tạ Thừa Ngôn, gương mặt phấn hồng tựa như nhiễm một mảnh rặng mây đỏ nơi chân trời, hơi nước dập dềnh trong mắt tràn đầy vui sướиɠ và ngọt ngào.

Đàm Y không chờ được câu trả lời, cũng không nói gì thêm nữa, anh sửa sửa vạt áo mình lại, xoay người đi về phía cửa.

Tạ Thần Phong bắt lấy anh, thanh âm nặng nề, “Anh muốn đi đâu?”

Đàm Y đến nhìn cũng không nhìn cậu, Tạ Thần Phong nắm chặt tay anh, “Anh muốn đi tìm Tạ Thừa Ngôn có phải hay không?”

Đàm Y vẫn không nói lời nào.

Đàm Y hân hoan ngọt ngào từ lúc xuống xe lúc chạng vạng và Đàm Y lãnh khốc đạm mạc lúc này đây quá khác biệt, lòng Tạ Thần Phong đau đớn như bị ai xé thành từng mảnh, vì cớ gì chứ?

Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Thừa Ngôn nói ban nãy, buột miệng thốt ra, “Tạ Thừa Ngôn có thể cho anh cái gì? Tiền sao? Em cũng có thể cho anh mà!”

Đàm Y ngơ ngẩn, rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn cậu, cười, “Em muốn cho anh tiền ư?”

Tạ Thần Phong trong lòng thấp thỏm, cậu mơ hồ cảm thấy dương như mình đã nói gì sai rồi, nhưng lại nghĩ đến sinh hoạt và tác phong từ trước đến giờ của Đàm Y, lại không biết mình rốt cuộ là sai chỗ nào, chỉ có thể vô thố (*) mà đứng đó như trời trồng.

(*): cực kì sợ hãi, lo sợ.

Đàm Y nhìn hắn, tâm từng chút từng chút lạnh xuống, tươi cười nơi khóe miệng cũng chậm rãi biến mất, từ lúc đầu đến giờ, lần đầu tiên anh kêu tên Tạ Thần Phong, “Tạ Thần Phong, tôi không nợ cậu.”

Nói xong anh liền vùng ra khỏi tay Tạ Thần Phong, cũng không quay đầu lại mà đi mất, chỉ chừa Tạ Thần Phong một người ngơ ngác mà đứng trong căn phòng tối om.

Đàm Y nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, khuôn mặt căng đến gắt gao, như đã thất vọng lại như phẫn nộ. Không biết đã đi mất bao lâu, anh bỗng nhiên vịn lấy cột điện ven đường, cúi đầu “ọc” một cái phun ra một ngụm máu.