Chương 1: Người Tiến Hóa

Đúng hai giờ, cục Dân Chính mở cửa.

“Ta đã hơn 40 tuổi rồi sao lại còn phải kết hôn lần nữa.” Lý Bạch Quyên đứng ở cửa cục dân chính, cách cánh cửa này có bao nhiêu xa thì mặt cô thấp thỏm bấy nhiêu, biểu hiện ở việc cô nắm tờ giấy điều phối như muốn vo thành một cục, vai cô cong lên, hai chân nhấp nhổm như muốn cướp đường mà chạy.

Lý Bạch Quyên sống lâu như vậy, cũng coi như là gặp qua việc đời. Phụ nữ tới tuổi của cô đều phải trải qua những thăng trầm trong cuộc sống. Trong nhà, việc quét dọn, nấu nướng, kiếm tiền nuôi gia đình hầu như đều là một tay cô lo hết. Ít nhiều cô cũng có phần trầm ổn, gặp khó không sợ hãi. Nhưng lúc này, đứng ở cửa Cục Dân Chính, cả người Lý Bạch Quyên cứ cảm thấy khó chịu như thể có gai mọc trên lưng cô vậy.

“Nhà nước làm vậy cũng quá đáng thật đó.”

Mấy ngày hôm trước, trong nước công bố một tin tức, nói rằng nhân loại đang tiến hóa. Những tân nhân loại này sẽ là những lính gác, người dẫn đường cho toàn nhân loại. Về sau mọi người đều có thể sống hơn trăm tuổi. Lý Bạch Quyên lúc ấy cảm thấy rất vui vẻ. Nhà nước lại còn tổ chức kiểm tra sức khỏe miễn phí, bất kỳ ai cũng có thể thử. Nếu kiểm tra ra là tân nhân loại hoặc là có gien tân nhân loại thì sẽ được nhà nước tuyển dụng. Con gái của cô sắp tốt nghiệp nhưng vẫn chưa kiếm được chỗ nào nhận con bé thực tập. Nếu như con bé là tân nhân loại, hoặc chỉ cần có gien thôi thì cô sẽ không cần lo lắng chuyện công việc cho nó nữa, lại còn là công chức.

Bởi vậy, mặc dù Lý Phi Song không tình nguyện nói rằng những chuyện như này so với trúng vé số còn khó hơn, nhưng vẫn bị mẹ mình bắt đi rửa mặt xong đẩy đi tham gia kiểm tra sức khoẻ.

Kết quả ra rất nhanh, con bé chưa tiến hóa. Lý Phi Song toát ra một vẻ mặt tôi đã đoán được trước rồi mà. Lý Bạch Quyên cũng không phải thất vọng lắm, dù sao cũng miễn phí. Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì y tá ở cửa lại ngăn Lý Bạch Quyên lại. Y tá hỏi cô có phải chưa kiểm tra hay không, nếu đến rồi thì kiểm tra luôn đi.

Thực ra Lý Bạch Quyên và chị em tốt của cô đã hẹn cùng đi làm xét nghiệm. Nhưng cô nghĩ lại, y tá nói như vậy cũng đúng, dù sao bọn họ cũng tới rồi, xét nghiệm sớm chút cũng không sao.

Con gái cô thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Lý Bạch Quyên cảm thấy nhàm chán, cô cầm lấy di động nhưng cô không có tai nghe. Lý Bạch Quyên chưa bao giờ mua tai nghe. Ở nơi công cộng như thế này mà mở nhạc thì không ổn lắm. Lý Bạch Quyên thì không thích xem phim không có tiếng, cho nên cô tắt âm, mở tiểu thuyết ra đọc. Ngồi xem quyển sách “Người vợ cũ đắt giá của tổng tài” một cách ngon lành.

Lý Phi Song không nghĩ mẹ mình có thể tiến hóa. Theo góc độ sinh vật học cũng như góc độ về gien thì điều này rất khó xảy ra. Nhưng cô ấy vẫn có chút mơ mộng: “Nhỡ đâu mẹ mình là người tiến hóa thì mình có thể ăn bám rồi.” Lý Bạch Quyên cũng không nghĩ mình có thể tiến hóa. Trong tiểu thuyết, nữ chính đều là những cô gái trẻ mười mấy hai mươi tuổi cả, cô đã qua cái tuổi ấy lâu rồi.

Lý Bạch Quyên không nghĩ đi kiểm tra sớm như thế này. Thực ra, cô cũng có chút suy nghĩ trẻ con. Chỉ cần đến kiểm tra muộn một chút thì cô có thể kéo dài cái khoảng thời gian mông lung này. Khi mà cô vẫn chưa chắc được mình có là tân nhân loại hay là không, tận hưởng một chút mơ mộng về cảm giác làm nhân vật chính trong cuộc đời.

“Sao lần này kiểm tra lâu thể nhở.” Lý Phi Song phàn nàn: “Điện thoại của con sắp hết pin rồi này.”

Lý Bạch Quyên thuận thế cất điện thoại vào, răn dạy: “Đừng chơi nữa, chơi điện thoại hoài à.”

Cô y tá gọi số đang ngồi bên cửa sổ bỗng đứng dậy, theo sau là một nhóm người có khí chất khá đặc biệt. Y tá chỉ vào Lý Bạch Quyên rồi nói với những bảo vệ bên cạnh cô rằng: “Chính là cô ấy”.

Nhóm người kia liền nhìn qua phía Lý Bạch Quyên cùng với Lý Phi Song. Mấy người ngồi xung quanh hai người vội vàng tản ra, đứng quanh vây xem.

Lý Bạch Quyên và Lý Phi Song đều mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bọn họ cũng đoán được một chút về chuyện đang xảy ra. Thấy y tá đi lại mời Lý Bạch Quyên vào trong phòng, Lý Phi Song cũng thấy hơi lo nên vội vàng đi theo.

Hộ sĩ cũng cảm giác mình có chút kích động thái quá. Cô kiềm chế lại một chút, lộ ra một vẻ tươi cười nói với Lý Bạch Quyên.

“Chị gái, chị là người tiến hóa ạ!” Y tá cầm hai tay Lý Bạch Quyên lắc lắc không ngừng. Sự nhiệt tình của cô như thể là núi lửa phun trào vậy.

“Xin chúc mừng chị."

Đây là người tiến hóa đầu tiên mà y tá phát hiện sau khi ở thành phố Z một khoảng thời gian rất lâu.

May mắn thật sự đã tìm đến cô ấy.

Lý Bạch Quyên trợn tròn mắt, nhất thời không biết làm sao. Lý Phi Song là người hồi thần trước, nhận lấy giấy chứng nhận từ y tá, rồi đi theo nhóm bảo vệ kia, họ so với những người bảo vệ bên ngoài cửa ra vào thì quá trẻ và quá cường tráng. Mấy người đứng thành vài hàng, đeo khẩu trang, lộ ra đôi lông mày mắt sắc bén và lịch lãm, im lặng quan sát Lý Bạch Quyên.

Theo như lời tuyên truyền, những người tiến hóa được phát hiện sẽ được nhận ưu đãi từ chính phủ, được sắp xếp công việc, Lý Bạch Quyên và Lý Phi Song sau khi về nhà lại lên mạng xác nhận một lần nữa.

Cảm giác không chân thật trong hai người vẫn kéo dài đến lúc chồng Lý Bạch Quyên về nhà.

“Hai người đùa tôi đúng không?” Lý Vĩ Dũng rõ ràng không tin. Lý Phi Song đem kết quả kiểm tra ra, đặt lên tay ông ấy.

“Đó rồi tôi cũng sẽ đi kiểm tra một cái.” Lý Vĩ Dũng cúi đầu chơi điện thoại nói.

Trong nhà vui vẻ chúc mừng một bữa. Lý Bạch Quyên mua rất nhiều đồ ăn, làm một bữa thật ngon, cả nhà cùng nhau quây quần ăn bữa cơm chúc mừng, nói chuyện phiếm.

Lý Bạch Quyên dường như trẻ ra vài tuổi.

Bệnh viện bảo cô phải làm thêm một số xét nghiệm. Lý Bạch Quyên kiểm tra xong thì đến gần hỏi y tá và bác sĩ kiểm tra cho cô: “Nhà nước phân phối công việc cho người tiến hóa thật sao?”

Trình độ học vấn của Lý Bạch Quyên khá thấp. Hồi đó, nhà cô khá đông con, chỉ có anh trai cô học lên cấp ba, em trai cô học lên đại học còn lại mấy chị em đều chỉ được học hết cấp hai.

Công việc thì cũng chỉ có thể làm việc bán thời gian, nếu có một công việc tử tế thì thật sự quá tốt.

“Trên báo đài cũng nói rồi mà, ở những chỗ khác cũng có phát hiện người tiến hóa, những người này đều được nhà nước đưa vào biên chế. Nghe nói còn được đưa đi Thượng Kinh làm việc, có hộ khẩu ở Thượng Kinh, sướиɠ muốn chết!” Bác sĩ nhanh miệng nói rằng phát hiện Lý Bạch Quyên là người tiến hóa nên bệnh viện của các nàng cũng được tăng tiền thưởng.

Sắp xếp của chính phủ đến rất nhanh. Gần như ngay khi xác nhận Lý Bạch Quyên là người tiến hóa thì cô liền được nhận tiền thưởng hai trăm nghìn tệ trực tiếp vào tài khoản. Họ còn nói muốn đưa cô đi Thượng Kinh làm việc. Đến lúc đó cô còn được cấp nhà cũng như một khoản chi phí tái định cư khá lớn.

Tuy nhiên hai trăm ngàn tệ càng làm Lý Bạch Quyên và Lý Phi Song để ý hơn một chút.

Một nhân viên bán thời gian như Lý Bạch Quyên nhìn thấy số tiền trong thẻ ngân hàng liền không thể rời mắt nổi. Thật đúng là tiền từ trên trời rơi xuống mà.

Người đến trao đổi với Lý Bạch Quyên là một thanh niên nhỏ tuổi. Anh ta đang lẳng lặng nhìn cô hưởng thụ nốt phần vui vẻ kia.

Lý Bạch Quyên hỏi thăm một chút thì biết được rằng thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, so với Lý Phi Song nhỏ một tuổi nhưng đã là một công chức. Cô cố gắng xin thông tin liên lạc của chàng trai, nếu có cơ hội thì sẽ làm mai cho Phi Song.

Thanh niên sửng sốt một chút rồi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, con ngươi lộ ra có chút u ám. Anh ta cười, đưa số cho Lý Bạch Quyên mà không phải Lý Phi Song.

Lý Bạch Quyên hỏi tên, thanh niên chỉ trả lời là mình họ Trần.

“Lần sau hỏi lại tên của tôi đi.”