Chương 4: Kết hôn

Ngày hôm sau, Lý Bạch Quyên đi làm, đến tiệm bánh bao làm bánh, ông chủ nói rằng có người tìm cô. Đồng nghiệp cũng nháy mắt với cô.

Lý Bạch Quyên không hiểu gì, mặc đồng phục đầu bếp đi ra ngoài, trên người còn vương mùi bột và nhân bánh.

Lý Bạch Quyên hỏi người nọ tìm mình có việc gì không? Sở Hàn Sơn và cô tựa như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Nếu không nhờ thân phận người tiến hóa thì cả đời Sở Hàn Sơn và Lý Bạch Quyên sẽ không có giao thiệp gì.

Sở Hàn Sơn mới từ bên ngoài bước vào, trên người vẫn còn khí lạnh. Hắn ta xin phép ông chủ rồi đưa cho cô một vài tư liệu.

“Công việc của cô đã được sắp xếp rồi. Phí trợ cấp đã chuyển vào tài khoản của cô rồi, bao gồm cả việc bố trí phòng ở, một tháng sau tiến hành huấn luyện.”

“Còn công việc ở đây cô có thể nghỉ.”

Nhưng Lý Bạch Quyên lo lắng công việc bọn họ giao xuống kỳ lạ giống với nhiệm vụ trùng hôn kia nên có hơi do dự.

Sở Hàn Sơn lắc đầu, nói không phải, giới thiệu đây là công việc của cục Tiến Hóa, bọn họ tạm thời sắp xếp cho cô công việc xử lý giấy tờ, lương cao việc ít.

Đối với những người vừa biết mình là người tiến hóa, nhận thức của bọn họ còn dừng tại giai đoạn là người thường, vẫn sợ hãi với nền pháp luật và đạo đức ràng buộc bọn họ từ nhỏ.

Sở Hàn Sơn không muốn phá vỡ gia đình của người khác, kế hoạch của hắn ta là kết hôn giả với Lý Bạch Quyên. Khi không hài lòng thì cô có thể ly hôn bất cứ lúc nào và cũng sẽ viết hợp đồng.

Tuy Sở Hàn Sơn trầm mặc kiệm lời nhưng giọng điệu rất thành khẩn, Sở Hàn Sơn sửa soạng sơ lược lý lịch và quan hệ gia đình của mình lại thành một phần tư liệu đưa cho Lý Bạch Quyên, một nhân vật nhỏ nhoi như cô không đáng để một người thẳng thắn bộc trực, có tiền có quyền, còn rất đẹp trai như Sở Hàn Sơn lừa gạt, hơn nữa hắn ta còn là quân nhân, độ tin cậy càng được gia tăng.

Cuối cùng Lý Bạch Quyên vẫn đăng ký kết hôn với Sở Hàn Sơn.

Chính phủ phái vài nhân viên công tác đến khuyên bảo Lý Bạch Quyên, chuyện này không phải là ép hôn, vừa đấm vừa xoa giảng giải lợi hại cho cô nghe, nhân loại đã bí mật tiến hóa nhiều năm nay rồi, tầng lớp trên đã chuẩn bị tùy thời công khai sự tồn tại của người tiến hóa cho dân chúng biết, tuy tố chất thân thể của người tiến hóa cao hơn người chưa tiến hóa, nhưng nó cũng dễ dàng sinh ra tinh thần bạo loạn và tổn thương đại não, theo lý thuyết mà nói, người tiến hóa có thể sống lâu hơn nhân loại hiện tại gấp hai lần, nhưng bởi vì trong gen có vấn đề nên thường sẽ chết ở tuổi 150. Vì sau khi kết hôn, sự cộng hưởng tinh thần có thể làm dịu đi đoạn gen bệnh của người tiến hóa vậy nên nhà nước mới sắp xếp cho bọn họ kết hôn.

Nhà nước lặng yên thông qua sắc lệnh quyết định rằng tốt nhất là người tiến hóa nên kết hôn với nhau sau khi trưởng thành.

Sở Hàn Sơn nói rằng mình chỉ muốn làm dịu đoạn gen bệnh kia thôi và còn có thể giúp đỡ gia đình của bọn họ nữa, chuyện kết hôn cũng sẽ không công khai.

Lý Bạch Quyên không muốn chết sớm, hơn nữa nghe rằng Sở Hàn Sơn có thể tìm việc cho Lý Phi Song bèn quyết định đăng ký kết hôn.

Lý Vĩ Dũng cũng thôi việc ở chỗ làm. Ông ta lên kế hoạch cả rồi, tiền lương của Lý Bạch Quyên đủ chống đỡ chi tiêu cho cả nhà, nếu không ổn thì cùng lắm đến khi đó ông ta đi tìm công việc mới thôi.

Lý Bạch Quyên không nói chuyện trùng hôn cho Lý Vĩ Dũng biết.

Cô bắt tay vào việc chuyển nhà.

Lý Vĩ Dũng luôn mặc kệ chuyện trong nhà, thỉnh thoảng Lý Phi Song cũng giúp chút việc nhà. Tất cả việc nhà đều do một tay Lý Bạch Quyên gánh vác. Sở Hàn Sơn không biết nghe ngóng ở đâu mà tới đây giúp đỡ.

Lý Bạch Quyên từ chối.

Cô liên hệ với người thanh niên họ Trần kia, người được cô chọn làm con rể tương lai. Nếu cậu ta đồng ý thì đợi xong xuôi mọi việc thì cô sẽ giới thiệu con gái mình cho.

Thanh niên họ Trần có vẻ khá hứng thú. Lý Bạch Quyên thấy rất vui, cuộc sống của cô đang dần trở nên tốt hơn.

Nghe Lý Bạch Quyên bảo sẽ mang chồng và con gái theo, anh ta cười cười, đáp lại rằng con gái thì không sao nhưng chồng thì có lẽ hơi có vấn đề.

“Có vấn đề ở đâu vậy, chúng tôi có thể giải quyết nó không?”

“Thật ra cũng không tính là có vấn đề, chuyện gì thì tôi đều giải quyết được cả.”

Trần Chí cười như không cười, như không vướng bận gì, tựa như chỉ muốn nói cho cô là mình đều sẽ giúp đỡ cô, còn vui vẻ nói tên mình cho Lý Bạch Quyên biết.

So với Sở Hàn Sơn lạnh nhạt giản dị, con gái tầm tuổi với Lý Phi Song có lẽ càng thích Trần Chí hơn.

Một người viên chức trẻ trung, đẹp trai sáng láng, từ góc độ mẹ vợ quan sát, Lý Bạch Quyên càng nhìn càng thích Trần Chí.

Nhưng mà bên kia Lý Phi Song cầm điện thoại, chăm chú lướt web, “Con không muốn kết hôn. Con không thích đàn ông.”

Cuối cùng, Lý Bạch Quyên vẫn dẫn Lý Vĩ Dũng lên Thượng Kinh, hai vợ chồng vẫn không nên tách ra. Cha mẹ biết chuyện cũng tới khuyên cô dẫn chồng theo, trong nhà tốt nhất vẫn nên có một người đàn ông.

Cả nhà Lý Bạch Quyên ở trong một phòng trọ nhỏ, trong nhà không bày biện quá nhiều đồ, chỉ chọn vài bộ quần áo, đồ ăn mang theo mà thôi.

Trần Chí nói mình có chuyên cơ riêng có thể đưa cả nhà Lý Bạch Quyên đi, cả đời cô còn chưa được ngồi máy bay lần nào, Lý Vĩ Dũng và Lý Phi Song cũng thế, lần đầu tiên đi mà đã mơ màng được ngồi khoang hạng nhất. Cả nhà bọn họ đều có chút lúng ta lúng túng. Sở Hàn Sơn và Trần Chí ở bên cạnh đi theo. Lý Vĩ Dũng không biết Sở Hàn Sơn là ai, ông ta nghĩ rằng Sở Hàn Sơn là người qua đường, nhưng hắn ta lại đi thẳng tới chào hỏi Lý Bạch Quyên, Lý Bạch Quyên cũng lạnh nhạt gật đầu đáp lại, nên Lý Vĩ Dũng liền nghĩ Sở Hàn Sơn cũng là nhân viên công tác giống Trần Chí.

Máy bay bay hết hai giờ, Lý Vĩ Dũng lên cơn nghiện thuốc lá nên sai Lý Phi Song đi mua thuốc lá với tiếp viên hàng không. Sở Hàn Sơn ngồi sau chặn lại, lấy ra một bao thuốc lá đưa cho ông ta, nhưng lại không được phép hút.

“Trên máy bay không cho phép hút thuốc lá.”

Sở Hàn Sơn ngồi thẳng thắp, toát lên một khí thế uy nghiêm khiến Lý Vĩ Dũng không khỏi ngượng ngùng.

Thấy cảnh đó, một cảm giác quái dị nảy ra trong lòng Lý Bạch Quyên.

Từ khoảnh khắc người tiến hóa xuất hiện, thế giới liền trở nên hoang đường.