Chương 27: Tu Tiên Giới (9)

Sau khi phát hiện Bạch Liên Nhi tham gia thử thách, vì nghĩ đến cái chết của nguyên chủ nên Lâm Tiểu Đường không để Bạch Liên Nhi thoát ra khi nàng ta thất bại, mà nhốt nàng ta bên trong chờ khi trở lại sẽ đến tìm nàng ta.

Kết quả, sau khi rời khỏi bí cảnh Huyền Nguyệt, bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, phiền toái hết cái này tới cái khác tới nên Lâm Tiểu Đường đã quên mất Bạch Liên Nhi…

Sau đó, chờ đến khi Bạch Liên Nhi được người cứu thì mọi chuyện đã của ba ngày sau.

Bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau nên ba ngày ở bên ngoài đã xấp xỉ một tháng bên trong khu vực thử thách.

Suốt một tháng này, Bạch Liên Nhi phải sống trong trạng thái sợ hãi cực độ.

Mở mắt ra, trước mắt nàng vĩnh viễn là thôn xóm tiêu điều kia.

Hình ảnh y hệt, cảnh hoàng hôn y hệt, còn có bài ca đồng dao kỳ dị.

Ban đầu sau khi phát hiện cái thử thách này giống như cuộc đời nàng, cũng có thể làm lại lần nữa, Bạch Liên Nhi vô cùng vui mừng.

Nàng tin rằng có kinh nghiệm của lần trước, chỉ cần nàng nỗ lực sẽ có thể vượt qua cửa ải này.

Nhưng sau khi sống lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Thậm chí là lần thứ mười mấy, và sau đó là lần thứ trăm mấy. Niềm vui ấy đã dần biến thành nỗi thống khổ và tuyệt vọng.

Vô số lần chết thảm trong cái thôn kia, rồi vô số lần sống lại, cũng với nỗi sợ hãi và bóng tối vô tận…

Cuối cùng Bạch Liên Nhi cũng nhận ra, sống lại như vậy, đã không còn là một kỳ ngộ tốt đẹp mà đã trở thành sự tra tấn vô tận đối với nàng.

Nàng đã từng thử phá giải cái thử thách này, nhưng năng lực cùng sự can đảm của nàng vẫn mãi không đạt tới cái tiêu chuẩn kia.

Nàng cũng từng thử không ngừng tự sát, nhưng cho dù nàng tự sát bao nhiêu lần, sau khi tỉnh lại trước mắt nàng vĩnh viễn đều là cái thôn kia.

Bầu không khí tối tăm âm trầm đè trên đầu nàng, giống như một cái l*иg giam vô hình giam chặt nàng bên trong.

Dần dần, Bạch Liên Nhi bắt đầu nghĩ việc sống lại vô số lần cũng là một loại khảo nghiệm dành cho nàng.

Nhưng nàng từ bỏ, nàng không muốn tranh giành với Tống Minh Nguyệt nữa, cũng không cần truyền thừa của đại năng gì đó, nàng chỉ muốn ra ngoài, nàng chỉ cần có thế!

Chờ đến cuối cùng khi mẫu thân của Bạch Liên Nhi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, dựa vào bí pháp huyết thống giải cứu Bạch Liên Nhi ra ngoài. Trạng thái tâm lý của Bạch Liên Nhi đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Hành vi trở nên điên điên khùng khùng thì thôi, nàng còn có khuynh hướng tự hại cực kỳ dữ dội.

Hết lần này đến lần khác tự sát đã trở thành thói quen của Bạch Liên Nhi.

Chỉ cần có việc gì không hài lòng, nàng lại nghĩ ‘Phải làm lại’.

Mà ở Tu Tiên giới bối cảnh cổ đại, căn bản không có sự tồn tại của nhà tham vấn tâm lý.

Cha mẹ Bạch Liên Nhi không có cách nào chỉ có thể đưa nàng về nhà, nhốt trong động phủ để chăm sóc nàng.

Nhìn nữ nhi như vậy, cho dù là cha hay mẹ nàng đều không dám nói cho nàng biết tin về Lâm Tiểu Đường.

Lỡ như kí©h thí©ɧ Bạch Liên Nhi rồi xảy ra chuyện gì thì sao?

Bên kia, bởi vì sự tồn tại của Lâm Tiểu Đường, nên dù là Thái Thanh Tông hay Tiên Miểu Cung đều bắt đầu cố tình cắt giảm quyền lợi của các trưởng lão.

Họ đều hiểu, nếu tiếp tục mặc kệ trong tông môn xuất hiện chuyện ỷ mạnh hϊếp yếu sẽ khiến tông môn mau chóng suy tàn.

Mà trong đó, cha mẹ Bạch Liên Nhi bị nhằm vào nhiều nhất.

Nếu không phải họ ỷ vào thân phận của mình, một hai cướp vị trí tham gia bí cảnh của Lâm Tiểu Đường cho Bạch Liên Nhi, cũng đã không khiến Thái Thanh Tông phải đối mặt với một kẻ thù mạnh như vậy.

… Tuy rằng Lâm Tiểu Đường hoàn toàn không quan tâm đến Thái Thanh Tông, cũng không có ý định trả thù họ.

Đối mặt với quả đắng đã gieo, cha mẹ Bạch Liên Nhi không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng chịu đựng.

Nhưng khi chuyện Lâm Tiểu Đường dẫn theo hai mươi vị ma tu tiến vào bí cảnh Huyền Nguyệt bị bại lộ, cha mẹ Bạch Liên Nhi liền ngồi không yên.

“Sao ả ta có thể khinh nhục chúng ta đến mức này chứ?!” Ôm nữ nhi, mẫu thân Bạch Liên Nhi nước mắt giàn giụa nói: “Ả muốn trả thù thì cứ đến tìm ta, tìm ông. Vì sao lại bắt nạt nữ nhi chúng ta, còn tra tấn nó thành thế này?!!!”

Nhìn nữ nhi ngây ngốc và thê tử khóc lóc không ngừng, sao Bạch trưởng lão không đau lòng.

“Lâm Tiểu Đường kia thật là loại tâm địa rắn rết.” Ông thở dài, phẫn hận nói: “Cũng không biết ả ta dùng thủ đoạn ma tu tàn nhẫn gì, mà đạt được tu vi như hiện giờ. Cũng không sợ trời phạt sao?!”

Trong mắt Bạch trưởng lão, tương lai Lâm Tiểu Đường nhất định sẽ trở thành đại ma đầu huỷ thiên diệt địa.

Những người chính đạo như bọn họ phải mau chóng tiêu diệt mầm tai hoạ này trước khi nó trưởng thành mới đúng!

Đáng tiếc tông chủ của họ lại không hiểu chuyện này, còn cúi đầu trước nữ nhân kia, muốn lấy lòng ả ta.

Quả thật làm nhục khí khái tu sĩ bọn họ!

Nỗi bi ai trong lòng cha mẹ, Bạch Liên Nhi không cảm nhận được.

Bây giờ, nàng chỉ thấy không cam tâm, không cam tâm vì Lâm Tiểu Đường trả thù nàng.

Sau khi biết những chuyện diễn ra trong khu thử thách rất có thể là do Lâm Tiểu Đường ra tay, và biết Lâm Tiểu Đường đã gϊếŧ chết ma quân, Bạch Liên Nhi chỉ cảm thấy thật khó tin.

Cái gì? Lâm Tiểu Đường có thể trở thành ma quân tương lai?!!!

Vậy Lâm Tiểu Đường không nên trả thù mình mới đúng? Phải cảm kích mình chứ?!!!

Trong mắt Bạch Liên Nhi, trước kia Lâm Tiểu Đường trong tông môn cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, cùng lắm là tu vi cao hơn người bình thường một chút.

Nhưng sau khi rơi xuống vực Ma Vụ, Lâm Tiểu Đường đã thay đổi hoàn toàn trở thành thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp!

Lâm Tiểu Đường thay đổi lớn như vậy không phải nhờ mình đẩy ả ta xuống vực, giúp ả ta thay đổi sao?

Tuy lúc đó mình làm vậy không phải có ý tốt, nhưng sự thật là ả ta đã đạt được thành tựu như bây giờ mà.

Có được địa vị như vậy, còn có được thành tựu như vậy. Lâm Tiểu Đường không tới cảm tạ mình thì thôi, còn đến hại mình???

Bạch Liên Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Nàng muốn đi chỉ trích Lâm Tiểu Đường nhưng nghĩ đến những chuyện mình trải qua ở khu thử thách, cả người nàng lại run rẩy, nỗi sợ hãi không khống chế được lại bùng lên.

Chờ khi biết đủ loại chiến tích của Lâm Tiểu Đường ở Ma giới, nỗi sợ hãi trong nàng càng dâng lên mãnh liệt, khiến nàng nói năng cũng trở nên lộn xộn.

Chẳng lẽ cho dù có sống lại lần nữa, mình vẫn sẽ vĩnh viễn bị người ta khinh nhục sao?

Có lẽ vô số lần sống lại ở khu thử thách kia đã khiến Bạch Liên Nhi ám ảnh, bây giờ nàng đã còn sự ngạo mạn của một kẻ trọng sinh.

Nàng bắt đầu hoài nghi ý nghĩa trọng sinh của mình, thậm chí còn căm hận ông trời.

Bây giờ thứ duy nhất có thể chống đỡ Bạch Liên Nhi chỉ có Tống Minh Nguyệt.

Nàng nhất định phải chờ Tống Minh Nguyệt gia nhập tông môn, nhất định phải tra tấn ả ta đến chết!

Bạch Liên Nhi mang tâm lý vặn vẹo dồn hết nỗi căm hận cùng oán khí dồn vào Tống Minh Nguyệt, tình địch kiếp trước của mình.

Dù là Đoạn Minh, người kiếp trước nàng yêu thương vô cùng cũng bị nàng bỏ quên.

Chỉ khi nghĩ đến việc Tống Minh Nguyệt sẽ không được sống tốt, chỉ khi nghĩ không chỉ mỗi mình nàng sống thảm như vậy, nàng mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút.

Nhưng Bạch Liên Nhi chờ rồi lại chờ, chờ đến khi Thái Thanh Tông tuyển đệ tử, lại chờ đến khi Thái Thanh Tông đã nhận đệ tử xong, vẫn không thấy Tống Minh Nguyệt đâu.

Thì ra, kiếp này Tống Minh Nguyệt không định vào Thái Thanh Tông.

Tuy Thái Thanh Tông giấu rất kỹ nhưng không khéo những người được Lâm Tiểu Đường cứu đều có miệng.

Chờ đến khi Lâm Tiểu Đường phát hiện bí cảnh Huyền Nguyệt đóng cửa, nhớ đến có người tên Bạch Liên Nhi. Đối mặt với những lời dò hỏi của các trưởng lão ma tu về sự xuất hiện của nàng ở bí cảnh Huyền Nguyệt, nàng liền thuận miệng kể ra chuyện nguyên chủ bị sát hại.

Chuyện thử thách là bí mật của nàng, nàng sẽ không kể ra.

Thế là cả Tu Tiên giới đều biết ở Thái Thanh Tông có một trưởng lão vì nữ nhi mà sát hại một thiên tài tuyệt thế.

Mà thiên tài tuyệt thế kia bây giờ lại được chọn trở thành ma quân đời kế tiếp, và sắp trở thành kẻ thù lớn nhất của Tu Tiên giới họ.

Chuyện này không phải khiến người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?

Thái Thanh Tông bị mọi người bàn tán nên trong lần chiêu sinh này gần như chẳng mấy ai nguyện ý đến gia nhập vào tông môn bọn họ.

Duy nhất có thể lừa dối tiến vào cũng chỉ có những người phàm không biết chuyện ở Tu Tiên giới.

Có trưởng lão đã đoán tình huống như vậy sẽ còn tiếp diễn rất nhiều năm.

Ít nhất, chỉ cần Lâm Tiểu Đường còn ở Ma giới một ngày, người ta sẽ vĩnh viễn nhắc lại chuyện này.

Nói cách khác, những người phàm mà Thái Thanh Tông họ chướng mắt nhất, sau này sẽ trở thành trụ cột tương lai nâng đỡ tông môn.

Đối mặt với cục diện nà, cho dù là thái thượng trưởng lão cũng không còn cách nào.

Mà nữ chủ Tống Minh Nguyệt thông minh đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến loại tông môn này.

Nàng còn phải nỗ lực tu hành theo đuổi đạo pháp.

Lỡ như nàng không chết trong lôi kiếp, mà chết trong lúc đệ tử nội đấu trong tông môn thì thật đáng tiếc.

Cứ như vậy, Bạch Liên Nhi đợi thật lâu cũng không chờ tới lúc gặp mặt tình địch cả đời của nàng, Tống Minh Nguyệt.

Cuối cùng, nản lòng thoái chí, canh lúc cha mẹ không ở, trong một đêm thanh tĩnh, Bạch Liên Nhi tìm đến một nơi bí ẩn tự sát.

Hẳn trong lòng nàng còn nghĩ, nàng có thể sống lại một lần thì cũng có thể sống lại lần thứ hai.

Nhưng, nếu còn có thể sống lại, nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến Tống Minh Nguyệt và Đoạn Minh nữa, cũng sẽ không đi hại người nữa.



Bên kia, sau khi đối phó với mấy ma tu đại năng xong, cuối cùng Lâm Tiểu Đường cũng có thể trở về Xích Thành của mình.

Trải qua một hồi bàn luận, những đại năng đó vẫn cho rằng Lâm Tiểu Đường ở Ma giới chưa lâu, trước đó còn có xuất thân tu sĩ từng gϊếŧ chết rất nhiều ma tu nên họ không an lòng với lập trường của nàng.

Đặc biệt nhiều ma tu đã sắc bén nhận ra Lâm Tiểu Đường tu không phải là ma pháp.

Có điều, mặc kệ nàng là tu sĩ hay ma tu, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của họ, nàng vẫn đủ tư cách trở thành ma quân.

Dù sao nàng cũng là người đã đánh chết ma quân đời trước Đoạn Hành.

Đối mặt với kết quả này Lâm Tiểu Đường rất vừa lòng.

Mục tiêu của nàng là trở thành trùm phản diện, làm gì có phản diện nào lớn hơn ma quân nữa chứ?

Còn việc bản thân không thể lập tức trở thành ma quân, Lâm Tiểu Đường không có dị nghị gì.

Trước khi bồi dưỡng ra đủ tâm phúc, nàng cũng không có ý định sẽ nhận chức ma quân.

Nếu không đủ thứ chuyện ở Ma giới sẽ đổ dồn cho mình nàng xử lý mất.

Quá phiền toái, nàng không rảnh để quản lý nhiều thứ như vậy.

Sau khi xử lý xong những chuyện ở chủ thành Ma giới, không chút vương vấn Lâm Tiểu Đường liền quay về Xích Thành.

Kế tiếp nàng còn phải lên kế hoạch, nghĩ cách hấp thu thêm nhiều năng lượng nỗi sợ.

Điều duy nhất khiến nàng kinh ngạc chính là khi trở về Xích Thành, Đoạn Kiêu lại tỏ ý muốn đi theo nàng cùng về.

“Phụ thân ta đã chết, những ma tu khác cũng không chứa chấp ta.” Hắn nói: “Ta đã không còn nhà, ta có thể theo ngươi về Xích Thành chứ?”

Đối với Đoạn Kiêu mà nói, thời gian vui vẻ nhất cuộc đời hắn chính là tuổi thơ ấu trước năm tuổi cùng lúc ở Xích Thành.

Cho dù khi đó hắn chỉ là một con mèo, nhưng sự yêu thương các cung nữ dành cho hắn, còn có ‘sự chú ý đặc biệt’ của Lâm Tiểu Đường dành cho hắn, đều là những thứ hắn chưa từng có bao giờ.

Sau khi đã báo xong đại thù, Đoạn Kiêu không thấy hưng phấn mà là sự trống rỗng.

Hắn không biết mình nên làm gì, cũng không biết sau này phải làm gì.

Trước kia hắn còn muốn đi tìm huynh đệ của mình, Đoạn Minh, nói cho Đoạn Minh biết chuyện mình trải qua.

Nhưng sau khi gặp Lâm Tiểu Đường, không biết vì sao hắn lại thay đổi suy nghĩ.

Mười mấy năm không gặp, giữa Đoạn Minh và hắn cũng chẳng còn tình cảm gì, hắn hoàn toàn không cần đi tìm đối phương.

Đặc biệt khi chính hắn còn là ma tu không được ai ưa thích.

Hiện giờ hắn chỉ muốn đi theo Lâm Tiểu Đường.

Tuy không biết vì sao hắn muốn như vậy nhưng hắn cứ muốn đi theo nàng.

Nhìn Đoạn Kiêu khẩn trương, Lâm Tiểu Đường thản nhiên nói: “Ngươi muốn đi thì đi thôi.”

Đối tượng nhiệm vụ có thể đi theo mình cũng khá tốt.

Ít nhất, nàng có thể trông chừng hắn không hắn đi sai đường.

Hơn nữa Lâm Tiểu Đường cảm thấy Đoạn Kiêu cũng là một nhân tài, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, sau này những chuyện ở Ma giới đều có thể giao cho hắn xử lý.

Chờ đến khi nàng rời khỏi thế giới này, Ma giới vẫn có thể tiếp tục vận hành.

Nếu có người nói với nàng ma tu làm nhiều việc ác, ma tu đều là người xấu, là một người có đạo đức nàng nên xử lý hết ổ rác rưởi này thì Lâm Tiểu Đường sẽ mặc kệ họ.

Vốn dĩ nàng cũng không phải chúa cứu thế, huống hồ thế giới này với nàng mà nói cũng chỉ là thế giới nhiệm vụ mà thôi.

Nàng chỉ có thể đảm bảo sau khi nàng trở thành ma quân sẽ quản lý tốt những ma tu dưới trướng của mình, cố hết sức để họ quy củ một chút, không để Tu Tiên giới và Ma giới có quá nhiều tranh chấp, để tránh xuất hiện chuyện đại chiến ma tiên như trong cốt truyện.

Nhưng chuyện này vẫn phải chờ khi nàng nhận chức rồi nói.