Chương 8: Giới Showbiz ̣(8)

Lúc nghe thấy Lâm Tiểu Đường nói một tiếng "Được", mấy tên báo thủ còn sửng sốt một lúc.

Hả? Sao, sao con nhỏ này còn dám đồng ý?

Họ mở to hai mắt khó tin nhìn Lâm Tiểu Đường.

------ Sau đó, họ phát hiện, Lâm Tiểu Đường đã biến mất.

Đúng vậy là biến mất.

Giọng nói của thiếu nữ vừa dứt, Lâm Tiểu Đường đang đứng trước mặt họ chợt biến mất.

Nhà vệ sinh nữ trống rỗng, chỉ còn lại năm tên đàn ông.

Không biết từ lúc nào, bầu trời bên ngoài đã nhuốm một màu đen tối, ánh sáng trong nhà trở nên mờ mịt, bóng đèn dây tóc liên tục chớp tắt, xung quanh yên tĩnh đến rùng mình.

"Ê, chuyện gì vậy?"

Thấy cảnh này, có người buột miệng hỏi.

Giọng hắn run rẩy, đôi mắt bởi vì sợ hãi mở trừng to: "Con nhỏ đâu mất tiêu rồi. Mấy người có thấy không?"

"Thấy cái quái gì?!"

Nghe hắn nói xong lập tức có người phản bác: "Đừng ở đây lải nhải nữa, con nhỏ đó chắc trốn rồi!"

Cửa khóa trái bên ngoài, sao nó trốn được chứ?

Con đàn bà kia chắc chắn đang giả thần giả quỷ!

Nghe có người nói vậy, bốn người còn lại như tìm được phao cứu sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Họ chia nhau ra tìm khắp nhà vệ sinh, muốn tìm được nơi Lâm Tiểu Đường đang trốn.

Nhưng dù đã tìm rất nhiều lần, họ vẫn không tìm thấy bóng dáng cô gái kia đâu,

Cô gái Lâm Tiểu Đường kia, thật sự đã biến mất giữa không trung, hơn nữa---- Còn ngay trước mắt họ.

"Con đó... Nó là thứ kia sao?"

Một hồi sau có người nhỏ giọng run rẩy hỏi.

Nhà vệ sinh im ắng không có người trả lời hắn.

Đối mặt với hiện tượng siêu nhiên, tất cả mọi người đều bất giác ngừng thở, không dám nói nhiều.

Có vài tên báo thủ nhát gan đã sợ đến tái mặt, cơn say cũng tỉnh một nửa.

Họ luống cuống lấy điện thoại định gọi cho mấy con bé canh cửa ngoài kia,

Nhưng không biết vì sao, điện thoại của họ đồng loạt mất tín hiệu, không thể gửi bất kỳ tin tức gì ra ngoài.

Hơn nữa, không biết họ ảo giác không nhưng họ luôn cảm thấy nhà vệ sinh này quá an tĩnh.

Tuy khu dạy học này bị bỏ hoang nhưng vị trí gần lộ lớn nên trước đó họ còn thường nghe thấy tiếng xe chạy qua lại, hoặc tiếng chân người qua đường.

Nhưng bây giờ, cả khu dạy học đều chìm trong yên tĩnh, một sự yên tĩnh đáng sợ, đến cả tiếng hít thở cũng nghe rõ bên tai.

Họ giống như bị nhốt trong một bức tường vô hình, ngăn cản mọi tiếng động xung quanh và bị cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.

"Nếu không, chúng ta ra ngoài trước đi..."

Không biết qua bao lâu có người lên tiếng đề nghị.

Kiến nghị này lập tức được mọi người đồng ý.

Họ đến trước cửa nhà vệ sinh đã bị khoá ngoài, để một tên cao to lực lưỡng đá vài phát.

Không bao lâu, cánh cửa gỗ yếu ớt đã bị đá văng.

Mấy con nhỏ canh cửa không biết đã đi đâu, ngoài nhà vệ sinh không có ai.

Bên ngoài chỉ còn lại mỗi bóng tối, ở phía xa có gì cũng không thể thấy rõ. Cuối hàng lang tối om, như có một cái miệng khổng lồ đang muốn nuốt họ vào trong.

Thấy cảnh này, tên báo họ Vương từng mở miệng đùa giỡn Lâm Tiểu Đường liền nổi da gà.

Anh ta tên thật là Vương Cường, mới cấp hai đã bị đuổi học vì tội đánh nhau.

Sau đó, anh không đi học nữa mà đi theo "đại ca" nối nghiệp hắn làm báo xã hội, cướp bóc, tống tiền hay thu phí bảo kê, Vương Cường đều làm hết.

Vừa rồi trên phố ăn vặt, cũng là Vương Cường mở lời muốn "kết bạn" với Lâm Tiểu Đường trước.

Đã biết khu dạy học này có vấn đề, Vương Cường nuốt nước bọt, trái tim trong lòng ngực đập mỗi lúc một nhanh.

Thật ra, Vương Cường còn giấu một bí mật, vừa rồi trong nhà vệ sinh, khi mọi người cùng tìm kiếm cô gái kia, ở phòng nhà sinh cuối cùng trong góc Vương Cường phát hiện trong đó có rất nhiều vệt máu.

Những vết máu hình bàn tay người để lại vô số dấu ấn trên vách tường phòng vệ sinh, có chỗ còn có dấu móng tay cào.

Giống như đã từng có người bị nhốt ở đây, không ngừng dùng bàn tay dính đầy máu tươi đập cửa cầu cứu.

Mà trên những dấu tay máu đó còn có một dòng chữ xiêu vẹo...

"Đừng nghe, đừng nhìn, đừng trả lời."

Bởi vì quá sợ hãi, sau khi thấy dòng chữ này, Vương Cường lập tức đóng sầm cửa lại.

Nhìn đám anh em cũng đang hoảng loạn bên cạnh, Vương Cường vô thức lại nhớ tới câu nói đó.

Đừng nghe, đừng nhìn, đừng trả lời... Mấy chữ đó, có nghĩa gì?

Lúc Vương Cường còn đang thất thần, chợt ngay đằng sau hắn truyền đến một tiếng hét thê thảm.

"A a a a!!!!!!"

Tiếng hét kia cực chói tai, như móng tay cào mạnh lên miếng kim loại, âm thanh đó đâm thẳng vào màng nhĩ khiến da đầu Vương Cường tê rần, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Âm thanh này... Hình như là của mấy con nhỏ canh cửa!

Vương Cường hoảng hốt, theo bản năng quay người lại nhìn về phía âm thanh phát ra.

Nhưng dãy hành lang sau lưng anh ta vẫn chỉ là một vùng tối tăm và yên tĩnh, không có vẻ gì khác thường.

Một tiếng hét thảm vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác của một mình anh ta.

"Đại ca, anh, anh có nghe thấy tiếng vừa rồi không...?"

Quá sợ hãi, Vương Cường nói chuyện cũng lắp bắp.

Cả người anh ta run rẩy, nói chuyện như sắp khóc: "Tụi mày có nghe thấy không? Tiếng hét chói tai hồi nãy, tụi mày có nghe thấy không?"

Không ai trả lời anh ta.

Dãy hành lang dài chỉ còn lại tiếng vọng của Vương Cường.

Trong sự yên tĩnh đáng sợ này, cuối cùng Vương Cường cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Không biết từ lúc nào, bốn người đứng cạnh anh ta đã biến mất.

Giống như Lâm Tiểu Đường, chỉ một phút quay đi, trên dãy hành lang của khu dạy học này chỉ còn lại một mình Vương Cường.

Sao lại vậy? Đại ca đâu? Mấy thằng kia đâu? Họ đâu mất rồi?

Họ chạy đi đâu? Sao để lại mình mình?

Còn... Còn tiếng hét vừa rồi, là thật, hay là giả?

Vô số ý nghĩ lướt chen chút trong đầu Vương Cường, khiến anh ta thật hoang mang, không thể bình tĩnh suy nghĩ được.

Anh ta cứ đứng ngơ ngác trên hàng lang, cả người cứng đờ, không dám cử động cũng không dám thở mạnh.

Giữ trạng thái như thế thật lâu mãi đến khi hai chân mất cảm giác, Vương Cường như sắp hóa thành pho tượng.

Không biết qua bao lâu, chợt, Vương Cường thấy điện thoại trong túi rung lên.

Tiếp theo là tiếng thông báo tin nhắn đến quen thuộc.

"Leng keng! Leng keng!"

Sau khi nghe âm thanh này, dây thần kinh căng chặt của Vương Cường mới thả lỏng một chút, cuối cùng, cuối cùng cũng "sống" rồi.

Anh ta vội lấy điện thoại ra xem, phát hiện điện thoại đã có tín hiệu trở lại.

Cách đây một phút trước, mẹ Vương Cường vừa nhắn tin cho anh ta qua Zalo...

Mẹ:【Có đó không?】

Chỉ ba chữ, Vương Cường lại kích động đến rớt nước mắt.

Cuối cùng, mình có thể liên hệ với người bên ngoài rồi, cuối cùng mình thoát được rồi!

Không chút do dự, cũng không kịp nghĩ nhiều, Vương Cường dùng ngón tay đã cứng đờ của mình nhắn lại:

【Có!】

Đầu bên kia điện thoại, mẹ Vương Cường lại nhắn:【Mẹ không thấy con đâu】【Con ở đâu? Mẹ đến tìm con】

Mẹ anh ta trả lời rất nhanh, ngay khi nhận được tin nhắn của Vương Cường liền trả lời,

Vương Cường đọc hai tin nhắn rồi vội gõ chữ trả lời, muốn nói cho mẹ biết anh đang bị nhốt ở khu dạy học bỏ hoang này.

Nhưng không biết vì sao, càng gõ chữ, trái tim anh đập càng nhanh, một nỗi sợ hãi và hoảng loạn chợt ập vào não.

Nếu anh nhớ không lầm, mẹ anh mới tốt nghiệp tiểu học, đến chữ cũng biết không mấy chữ.

Mẹ anh cũng không biết dùng điện thoại, bình thường nhắn tin còn phải tra từ điển.

Nhưng, tốc độ nhắn tin vừa rồi của bà ấy lại rất nhanh...

Thấy Vương Cường mãi không trả lời, có lẽ đầu bên kia điện thoại, mẹ anh đã nhận ra điều gì đó, lập tức gửi tin nhắn đến.

Thời gian từng giây trôi qua, đối phương không lặp đi lặp lại một câu hỏi.

【Con ở đâu? Mẹ đến tìm con】

【Con ở đâu?】

【Con ở đâu? Con ở đâu?】

Nhìn những dòng tin nhắn điên cuồng này, Vương Cường đã hiểu, đây không phải mẹ anh ta!

Anh ta càng ngày càng sợ, sợ đến run cả người, sợ đến mức cầm điện thoại cũng không vững.

Cơn lạnh lẽo từ đáy lòng ập đến, bao trùm cả người Vương Cường.

【Con ở đâu?】

【Con ở đâu?】

【Con ở đâu?】

...

Qua một lúc, có thể người kia thấy Vương Cường chậm chạp không trả lời, nên cuối cùng cũng không nhắn nữa.

Di động không rung nữa, màn hình thông báo Zalo không còn hiện lên.

Vương Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hẳn đã gạt được đối phương.

Chợt lại có tin nhắn đến----- 【Tìm được con rồi!】

...

Bên kia, trong một góc của khu dạy học bỏ hoang, Tô Điềm Điềm co ro ngồi dưới bục giảng.

Cô không dám thở mạnh, chỉ hy vọng "người" đang đi lang thang ngoài hàng lang đừng phát hiện cô ở đây.

Trên mặt Tô Điềm Điềm giàn giụa nước mắt, con ngươi vì sợ hãi và tuyệt vọng mà giãn ra.

Cô không biết vì sao mình lại lưu lạc tới tình cảnh này, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải hoàn cảnh này.

Chỉ mới vừa rồi thôi, cô thấy mấy chị đại nhốt Lâm Tiểu Đường vào trong nhà vệ sinh còn có chút hoảng sợ.

Nói không sợ là nói dối, mười mấy năm qua, Tô Điềm Điềm luôn là cô gái ngoan ngoãn. Thật sự bắt cô phải tàn nhẫn hại người, cô thật sự có chút do dự.

Kết quả, lúc đó đột nhiên Hạ Trạch Nhiên nhắn tin cho cô.

Không giống trước kia, dịu dàng hỏi cô sao rồi. Hạ Trạch Nhiên gửi một đống tin nhắn chất vấn cô, hỏi cô vì sao bắt chước mấy đứa lêu lổng kia bỏ học.

Thái độ hung dữ của Hạ Trạch Nhiên đã đả kích Tô Điềm Điềm, mà câu "đứa lêu lổng" càng khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương.

Lêu lổng? Mình lêu lổng hồi nào?

Vì sao mình biến thành bộ dạng như bây giờ, ảnh thật sự không biết sao?!!!

Vì thế trước khi biến cố ập đến, Tô Điềm Điềm ác ý nhắn tin trả lời Hạ Trạch Nhiên bảo anh ta đến khu dạy học bỏ hoang này một chuyến.

Không phải anh muốn biết vì sao em trốn học sao? Vậy anh tới mà xem!