Chương 10: Thẩm Hách Đình có cái gì tốt chứ?

So sánh với hắn ta, cuộc sống hằng ngày của Mạnh Phàm Yểu thật sự rất nhàm chán.

Những món ăn được gọi dần được mang lên, Mạnh Phàm Yểu không nói một lời, chăm chú dùng bữa. Kì Tụng ngồi đối diện cậu, im lặng trong chốc lát sau đó đẩy đĩa bò bít tết đã được cắt nhỏ đến trước mặt Mạnh Phàm Yểu, rồi lại kéo đĩa thịt bò cậu còn chưa chạm đến về phía mình.

"Cháu cũng biết tôi là cậu của cháu đi?"

Động tác của Mạnh Phàm Yểu dừng lại, đem mỳ ý trong miệng nuốt xuống, ngẩng đầu chờ Kì Tụng nói tiếp.

Kì Tụng đẩy đồ ăn qua một bên, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm nói: "Ý của cậu là, cháu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với cậu, cho dù có hợp lý hay không. Tuy rằng cậu không nhất định sẽ đáp ứng tất cả nhưng đưa ra yêu cầu với trưởng bối là đặc quyền của vãn bối." Sau khi nói xong những lời này, Kì Tụng không khỏi có chút chờ mong với phản ứng của Mạnh Phàm Yểu.

Mà phản ứng của cậu là đem những khối thịt bò Kì Tụng đã cắt qua cắt thành những khối nhỏ hơn.

Kỹ thuật dùng dao nĩa thật sự rất thành thục.

Vào lúc Mạnh Phàm Yểu đem toàn bộ lực chú ý vào thức ăn thì vị khách ngồi chờ người lúc nãy cuối cùng cũng chờ được người, người đó khoan thai tới chậm, không có dáng vẻ hối lỗi vì đi trễ, ngược lại còn nhíu mày mất kiên nhẫn.

Vị khách ngồi bàn trước mặt áo da, diện mạo tuấn tú, tính cách tốt hơn dự đoán của mọi người, tự mình đứng dậy kéo ghế cho người mới đến.

Kì Tụng bất động thanh sắc quan sát động thái của bàn phía trước, cố ý khơi lên hứng thú của Mạnh Phàm Yểu, cảm khái nói: "Học sinh trung học hiện giờ thật không sự không thể xem thường." Nhưng mà người đối diện hắn ta lại không cảm thấy hứng thú với lời này.

Trong lòng Mạnh Phàm Yểu vẫn còn nhớ đến giờ học, yên lặng tăng tốc độ dùng cơm, một tiếng nói trong lòng bỗng vang lên bên tai.

[Cậu ấy quả nhiên chuyển trường vì Thẩm Hách Đình.]

Cậu ấy?

Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Mạnh Phàm Yểu đoán được "Cậu ấy" này là chỉ ai. Quả nhiên, Dụ Sơ Nguyên ngồi ở đối diện nam sinh mặc áo da, khóe môi cong thành một nụ cười lạnh nhạt, thái độ của hắn đối với người bạn lớn lên cùng nhau này có thể dùng hai chữ tuyệt tình.

"Tùy cậu nghĩ như thế nào cũng được."

" Thẩm Hách Đình có cái gì tốt chứ?"

[Người ta đối với cậu khinh thường, cậu lại đối với hắn cuồng dại không thôi.]

Mỗi lần Mạnh Phàm Yểu bất ngờ nghe được bí mật trong lòng của người khác đều không biết phải làm thế nào, cậu bưng chén canh lên uống một ngụm, không thể phủ nhận, một suy nghĩ lớn mật đã được cắm rễ trong lòng cậu, Dụ Sơ Nguyên —— thích Thẩm Hách Đình sao?

Mạnh Phàm Yểu chỉ làm bạn cùng bàn với Thẩm Hách Đình được một buổi học.

Thẩm Hách Đình xin nghỉ phép, có một bạn học trong lớp nói rằng, gia đình của Thẩm Hách Đình vẫn luôn không đồng ý cho anh học ở trường công lập, họ luôn muốn đưa anh đến trường quý tộc tư lập có chất lượng giảng dạy tốt hơn ở đây nhưng Thẩm Hách Đình tính tình quật cường, ai nói cũng không nghe.

"Trường quý tộc tư lập?"

"Chắc là trường trung học trước kia của Dụ Sơ Nguyên, những người có thể đi vào đó không phú cũng quý."

"Chẳng lẽ nam thần phải chuyển trường sao?"

Những bạn học có quan hệ không tồi với Thẩm Hách Đình đều đang ồn ào thảo luận chuyện này, nhưng chuyện này cũng không nằm trong sự quan tâm của Mạnh Phàm Yểu. Cuộc sống của cậu vẫn bình thản như cũ, ăn cơm, ngủ, học, chỉ có như vậy mà thôi. Nhờ có Kì Tụng phụ đạo thêm, cậu đã đạt được hạng nhất lớp môn vật lý.

Bạn ngồi cùng bàn lúc trước của cậu không biết từ đâu nghe được cậu có quan hệ với Kì Tụng, trong giờ ra chơi lại đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt cho Mạnh Phàm Yểu, cậu ta không dám ngồi ở chỗ của Thẩm Hách Đình, trong lòng là đủ loại bánh kẹo, đứng ở lối nhỏ khiến nhiều bạn học chú ý đến.