Chương 28

Kỷ Duy thở dài, Liễu thị tất nhiên là hiểu lý do, nhưng cái gì cũng không hỏi, làm ra vẻ như không biết gì hết.

Mấy hôm nay tâm trạng của bà vô cùng tốt. Vừa sáng ra đã vô cùng cao hứng lôi kéo Kỷ Đà đi theo mình đến thôn Hạ Ngư, mắt thấy đã sắp sửa sang năm mới, đã là mười lăm tháng chạp rồi, hôm nay là ngày Viên Tử Uyên hạ sính lễ.

Liễu gia ở phía cuối thôn Hạ Ngư, là phú hộ giàu có số một số hai, đã qua nhiều năm như vậy nhưng Kỷ Duy chưa lần nào phải ra tay giúp đỡ Liễu gia, Liễu gia cũng không hay đến thăm, mối quan hệ giữa họ rất lạnh nhạt.

Khi Kỷ Đào và Liễu thị đến, bên trong viện đã trở nên vô cùng náo nhiệt, còn có rất nhiều người mà Kỷ Đào cũng không biết mặt gọi tên, họ có lẽ là họ hàng của hai cữu mẫu.

Đại cữu mẫu nhìn thấy Kỷ Đào, đầu tiên là lên tiếng khen ngợi một phen, sau đó để nàng đi vào trong phòng của Liễu Hương Hương, Kỷ Đào cũng không từ chối, nếu để cho nàng làm việc gì đó, nàng cũng sẽ làm không tốt, Liễu thị cũng sẽ không đồng ý.

Trong sương phòng, Liễu Hương Hương ngồi trên giường, trên mặt có trang điểm nhẹ, trên đầu có cài một cây trâm bạc, trên người mặc bộ váy màu hồng nhạt, càng thêm phần tươi đẹp yên tĩnh hơn ngày thường, nhìn thấy Kỷ Đào tiến vào, nàng ấy vô cùng cao hứng: “Đào Nhi, muội đã đến rồi.”

Khi nói chuyện còn bước lại vài bước để chào hỏi: “Ta vẫn cứ nghĩ rằng muội sẽ không đến.”

Kỷ Đào cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của tỷ, sao ta có thể không đến được.”

Liễu Hương Hương đỏ mặt, ngoài miệng lại không chịu tha: “Muội chính là một người bận rộn mà.”

Kỷ Đào ngồi xuống cạnh bàn, nàng đang muốn nói gì đó, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau, rồi Liễu Hương Hương bước ra mở cửa, lại dẫn theo hai cô nương đi vào, khi nhìn thấy Liễu Hương Hương thì họ rất cao hứng.

“Biểu tỷ, xiêm y hôm nay người mặc thật sự rất đẹp mắt.”

Một cô nương mặc y phục bằng vải mịn màu xanh trong họ lên tiếng khen ngợi, Liễu Hương Hương nghe xong thì nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn.

“Hôm nay là ngày đại hỷ của biểu tỷ, tất nhiên phải xinh đẹp hơn mọi khi rồi.” Một cô nương khác mặc y phục có hơi cũ cũng lên tiếng, chỉ là trong giọng điệu còn mang theo mùi chua rất nặng.

Liễu Hương Hương cũng không so đo với các nàng, nàng ấy xoay người nhìn Kỷ Đào, cười nói: “Đào Nhi, đây là ta biểu muội của cữu gia, Hà Hoa và Liên Hoa.”



Kỷ Đào đã từng nghe nói về hai người này, đều là chất nữ nhà mẹ đẻ của Đại cữu mẫu Tiền thị, Kỷ Đào mỉm cười gật đầu: “Hai vị biểu tỷ khỏe.”

Vị cô nương mặc y phục màu xanh kia là Hà Hoa đi lại gần Kỷ Đào, cười nói: “Ngươi chính là Đào Nhi biểu muội?”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.

“Đào Nhi muội muội, chúng ta từng nghe đến tên của ngươi, nghe nói rằng ngươi còn học y thuật, ngươi còn nhỏ tuổi hơn bọn ta, ngươi cũng thật lợi hại nha.” Hà Hoa khen, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Liên Hoa hơi bĩu môi, nhìn ngắm khắp nơi, cười đề nghị: “Hương Hương, hiện tại còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo trước đi.”

Liễu Hương Hương im lặng một lát rồi gật đầu.

Kỷ Đào đương nhiên cũng đi theo, mấy người vừa ra khỏi cửa, Hà Hoa đã nhìn thấy một người đang đứng cách đó không xa, cười nói: “Đại ca, Hương Hương ở chỗ này.”

Kỷ Đào nhìn sang thì thấy một người có làn da ngăm đen, nam tử mày rậm mắt to mỉm cười chạy đến, trên người hắn mặc một bộ y phục ngắn màu xanh, dáng vẻ tràn đầy sức sống: “Hương Hương biểu muội khỏe.”

“Tiến biểu ca khỏe.” Liễu Hương Hương lại cười nói, lại kéo Kỷ Đào một phen, cười nói: “Đây là Đào Nhi muội muội, ngươi còn nhớ rõ sao?”

Kỷ Đào mỉm cười chào hỏi, cũng chào giống Liễu Hương Hương: “Tiến biểu ca khỏe.”

Tiền Tiến hình như có chút ngại ngùng, cúi đầu, làn da hơi ngăm tựa như vụng đậm thêm một chút: “Đào…… Đào Nhi muội muội khỏe.”

Kỷ Đào hơi kinh ngạc với sự ngượng ngùng của Tiền Tiến, cái này, chắc là hắn đang hơi ngại sao?

"Nói gì thì mọi người đều là họ hàng thân thích với nhau, nhưng nhiều năm nay rất ít gặp mặt, Đào Nhi muội muội, qua mấy hôm nữa ta đến thôn Đào Nguyên tìm ngươi đi chơi, ngươi cũng đừng ghét bỏ bọn ta nha.” Hà Hoa bắt chuyện, cười nói.



Kỷ Đào cũng không thèm để ý, gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ không. Bình thường ta chỉ lo học y, cả ngày đều phải lên núi hái thuốc. Còn ước rằng các ngươi sớm sang một chút nữa.”

Tiền Tiến đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Ta đi theo giúp muội.”

Nói xong thì xoay người bỏ chạy, Hà Hoa muốn gọi lại thì đã chậm mất rồi.

Thời gian trôi đến buổi trưa, Viên Tử Uyên đưa theo một nhóm người bước vào, vô cùng náo nhiệt mà hạ sính lễ, Viên Tử Uyên có dáng vẻ của một thư sinh chính trực, sắc mặt ôn hòa, hơi gọi lên ý cười, làn da trắng nõn, mỗi động tác đều toát ra vẻ nhã nhặn lịch sự, khi nhìn thấy hắn ta vào lúc này có không ít tiểu cô nương và tiểu tức phụ đỏ mặt.

Kỷ Đào nhìn thoáng qua số sính lễ, thật sự là không có thứ gì xuất sắc, thậm chí là còn mềm mỏng hơn nhiều so với những nhà khác, ví dụ như về mấy món điểm tâm này, có bốn màu, thì nên chia thành tám đĩa nhỏ, ở đây lại chỉ chia cho bốn bàn, cả mâm cũng nhỏ, không được mấy miếng, cũng may là bên trong có một tấm vải tơ lụa màu đỏ tươi trông khá hiếm.

Sắc mặt của Tiền thị ngay lúc này cũng không đẹp đẽ gì mấy, nhưng khi nhìn thấy tấm tơ lụa cũng hòa hoãn đôi chút.

Liễu Mãn và Liễu Hà thị thì cười ha hả, tất nhiên là vô cùng vừa lòng với hôn sự này.

Bất kể là nói như thế nào, thì hôn sự này cũng đã được định ra rồi.

Liễu thị và Kỷ Đào ăn cơm xong, vừa định đi về nhà, Tiền thị tiễn bọn họ ra cửa với một nụ cười thật tươi: “Hôm nay đa tạ cô bọn nhỏ đã đến giúp đỡ.”

Liễu thị vội đáp lại mấy câu khiêm tốn.

Tiền thị lại tiếp tục cảm ơn một lần nữa: “Không, đây chính là tình cảm giữa hai ta, ta sẽ luôn ghi nhớ thật kỹ.”

Lại cao giọng gọi: “A Tiến, đến đây giúp ta tiễn dì của ngươi đi.”

Không biết Tiền Tiến mọc ra từ chỗ nào, khuôn mặt đầy ý cười, nói: “Dì, ta đưa các ngươi trở về.”

Liễu thị lại đánh giá từ trên xuống dưới một lần, cười nói: “A Tiến có đúng không? Phiền ngươi rồi.”