Chương 4

Cận Ngộ vẫn không nhúc nhích.

Trên mặt hắn không có sự lạnh lẽo, cũng không tỏ ra mình thiếu kiên nhẫn.

Thật sự rất bình tĩnh.

Trần Tĩnh duỗi tay kéo kéo ống quần của Lâm Mộ Lí, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hắn…… đã kết hôn rồi.”

Kết hôn rồi?

Nàng biết chứ.

Đuôi mắt của Lâm Mộ Lí câu lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Kết hôn thì làm sao? Có thể ly hôn mà.”

Trần Tĩnh lén lút cắn răng, “Hắn…… Là chồng của học sinh mình.”

Lâm Mộ Lí nghe vậy: “Vậy là học sinh của cậu rất biết tìm người đấy.”

Đôi môi kiều diễm của nàng hơi hơi nhếch lên, là cười, nhưng lại giống như không cười.

“Người đàn ông thành thục rất hợp với ý của mình.”

Trần Tĩnh kinh ngạc.

“Cái gì mà hợp với ý của cậu…”

Cô tức giận, đưa tay lên kéo nàng: “Lâm Mộ Lí, cậu ngồi xuống cho mình.”

Lâm Mộ Lí ngồi xuống, nhưng tầm mắt vẫn còn đặt ở trên người Cận Ngô

Một bên Cố Phiếm chậc một tiếng.

“Lão Ngộ của nhà chúng ta thật là diễm phúc không bao giờ cạn mà.”

Ánh mắt của hắn như cố ý lại vô tình dao động một lát ở trên người Trần Tĩnh.

“Giáo viên Trần, người bạn này của cô thật sự rất có ý tứ đấy.”

Sau đó, hắt lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Mộ Lí một cái.

“Vẫn còn chưa có chủ đúng không?”

Lâm Mộ Lí nhìn hắn mà cười cười: “Không chủ.”

Dừng một chút, nàng lại nói thêm một câu.

“Không chủ nào dám thu tôi đâu.”

Đôi chân dưới bàn của Lâm Mộ Lí còn như có như không duỗi về phía Cận Ngộ ở bên kia.

Giày cao gót của nàng khá là cao, lại nhỏ, vừa lúc đυ.ng phải mắt cá chân của người đàn ông.

Cận Ngộ nhăn mày lại, sau đó mặt không cảm xúc xê dịch người về phía bên cạnh.

Tầm mắt của hắn vẫn như cũ không có nàng.

Mà là xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở bên cạnh Cố Phiếm, nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Bốn người đối diện nhau nhưng lại không ai nói gì.

Trần Tĩnh đứng dậy đi toilet, Cố Phiếm nhận một cuộc điện thoại gọi tới mà đi ra ngoài.

Rất nhanh, trên bàn cũng chỉ dư lại hai người là Lâm Mộ Lí cùng Cận Ngộ.

Cận Ngộ một tay ôm lấy ngực, một tay cầm di động.

Khớp xương ngón tay rõ ràng đang hoạt động qua lại, nhưng vẫn tỏ ra một bộ dáng văn nhã bại hoại không nói nên lời.

Lâm Mộ Lí dựa người ngồi ở trên ghế sô pha, mím môi nói.

“Chỉ còn lại có chúng ta thôi.”

Cận Ngộ liếc mắt: “Là cô và tôi.”

Lâm Mộ Lí ngẩng cổ lên, cổ nàng trắng nõn, xương quai xanh hiện lên rất rõ ràng, nàng cảm thấy nhạt nhẽo mà cười vài tiếng