Chương 5

“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ không để ý đến tôi chứ.”

Cận Ngộ không trả lời.

Lâm Mộ Lí ngả thân mình nằm ra ghế sô pha, “Nếu có cơ hội thì cùng ngủ với nhau một giấc nhé?”

Lời nói này thật sự quá mức trắng trợn.

Khiến người đàn ông cũng phải ngước mắt lên nhìn.

Tầm mắt của hắn nhìn lên trên, thấy nàng, một người phụ nữ có chiếc cổ mảnh khảnh và một khuôn mặt rất xinh đẹp.

Cận Ngộ buông di động xuống, giọng điệu bình tĩnh.

“Cô không cảm thấy về mặt đạo đức rất không tốt hay sao?”

Cặp lông mày phượng của Lâm Mộ Lí khẽ gợn sóng.

“Đạo đức có thể làm tôi cao trào à?”

Hai chữ “Cao trào” không thể giải thích được, cứ thế mà rơi xuống.

Lâm Mộ Lí bắt gặp đôi mắt sâu như vực thẳm của Cận Ngộ, nàng hơi khép lòng bàn tay lại, yên lặng nhìn hắn.

“Hiển nhiên là không thể, nhưng anh lại có thể.”

Lúc này đôi mắt của Cận Ngộ đã sâu thẳm không thấy đáy, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Môi mỏng của hắn khép mở vài lần: “Làm sao cô biết là tôi có thể?”

Lâm Mộ Lí chớp chớp mắt, “Ta liền biết như thế.”

Bởi vì ngày hôm qua nàng đã nhìn thấy cảnh người đàn ông tuy rằng ở trong xe nhưng vẫn kiên nhẫn làm màn dạo đầu.

Lâm Mộ Lí duỗi chân ra, nhẹ nhàng dùng mũi giày cọ vào ống quần của hắn.

“Thật ra chỉ cần gương mặt này của anh là có thể làm tôi cao trào rồi.”

Ái muội bắt đầu lan tràn ra khắp phía.

Nàng khıêυ khí©h hắn, không kiêng nể bất kỳ điều gì.

Sự hắc ám trong mắt Cận Ngộ chậm rãi dời đi.

“Buông ra.”

Lâm Mộ Lí không để bụng: “Anh nói cho tôi biết tên của anh, tôi liền không động đậy nữa.”

Ánh mắt của Cận Ngộ trầm xuống.

“Tôi nói, buông ra.”

Lâm Mộ Lí không nhúc nhích, mũi giày tiêm lại như cũ để ở quần của người đàn ông.

Nàng giương lên đôi mắt phương lấp lánh kia: “Tên của anh.”

Cận Ngộ chỉ đơn giản duỗi tay ra, trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của nàng, buông chân nàng ra.

Những ngón tay của người đàn ông hơi lạnh một chút, ít nhất là lạnh hơn nhiều so với chân của nàng.

Động tác tuy bá đạo nhưng lại không thô lỗ chút nào.

Lâm Mộ Lí từ từ đặt chân xuống, “Nói cho tôi tên của anh thì sẽ mất miếng thịt nào sao?”

Âm thanh của Lâm Mộ Lí vừa tinh tế lại mềm mại, làm cho người ta có muốn chán ghét nàng thì cũng không thể nào chán ghét nổi.

Cận Ngộ còn cười nhạo nàng một câu.

“Cô không biết đi hỏi Trần Tĩnh sao?”