Chương 12

Buổi tối ngày đầu tiên hai người ngủ bên nhau, Trình Ngôn tắm tận hai lần.

Hắn không bật đèn, thật cẩn thận xuống giường đi vào phòng tắm, tắm xong lại rón ra rón rén chui vào ổ chăn ôm Trì DưVật dưới thân hắn chậm rãi trở nên vừa lớn vừa cứng chống vào người cô, du͙ƈ vọиɠ khô nóng cùng thân thể đau đớn làm cô hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Mỗi lần hắn đi vào phòng tắm tắm rửa, Trì Dư đều biết. Nước dội vào làn da toả ra lạnh lẽo, Trì Dư đem cánh tay lỏa lồ dán lên da thịt lạnh lẽo của Trình Ngôn càng không có chút buồn ngủ nào.

"Tách ra ngủ đi."

Trình Ngôn ngẩn ra, hắn không ngờ Trì Dư vẫn chưa ngủ, "Làm phiền đến em sao? Ngủ đi, anh không tắm nữa."

Trong bóng tối, Trì Dư nhẹ nhàng lật người lại, giơ tay xoa ngực đang phát đau từng trận.

Hôm sau, Trình Ngôn dậy sớm, hắn đi công ty.

Trì Dư cũng rời giường định đi cửa hàng bán hoa.

"Mới ra viện, anh không cho phép em đi ra ngoài." Miệng lưỡi quen thuộc của tổng tài bá đạo.

"Tôi còn thiếu tiền anh mà." Trì Dư đáng thương nói.

"Em thật cho rằng anh cần mấy ngàn đồng tiền kia của em à."

"Cho nên tôi không cần trả lại tiền cho anh?"

"Ừ."

Lúc trước đòi tiền cô, chỉ là muốn cho cô vào Trình thị ở bên cạnh hắn, để hắn thường xuyên nhìn thấy cô.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Trì Dư, Trình Ngôn nhịn không được giương ngón trỏ nhẹ chạm vào trán cô.

Trì Dư không kịp trốn tránh, trán đã chịu một "đòn sát thương" đầy sủng nịch.

"Muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì Thẩm, anh sẽ tận lực bỏ qua tất cả xã giao không cần thiết về sớm một chút chăm em." Trình Ngôn cài núi áo sơmi, bộ đồ khéo léo được cắt trông vô cùng quý khí.

"Tôi không cần anh chăm." Trì Dư phi thường không cho mặt mũi.

Trình Ngôn nửa rũ mắt nhìn người ngồi trên giường, thật không biết nên làm sao với cô.

"Anh cần em chăm anh."

Cuối cùng Trình Ngôn mang đồng hồ, cầm lấy áo khoác vội vàng ra khỏi phòng. Vì để ngủ nhiều hơn cùng cô, hôm nay hắn thức dậy hơi trễ hơn so ngày thường, sáng nay lại phải ký kết hợp đồng, Trình Ngôn không kịp ăn bữa sáng đã đi công ty.

Trình Ngôn đi rồi, trong phòng dường như vẫn còn lời đáp lại cuối cùng của hắn "Anh cần em chăm anh".

Mặt Trì Dư hơi hơi khô nóng. Cô bắt đầu nghiêm túc nhìn quanh phòng Trình Ngôn, gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường đã không thấy bóng dáng, nghĩ lại, cũng đã lâu rồi cô không thấy Trình Ngôn hút thuốc.

Thân thể càng ngày càng sa sút nói cho Trì Dư biết, Trình Ngôn thật sự thích cô.

Buổi chiều, lúc Trì Dư còn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, dì Thẩm gõ cửa tiến vào nói Trình phu nhân muốn gặp cô.

Trong lòng Trì Dư tức khắc mơ hồ, từ khi nào Trình Ngôn đã kết hôn rồi? Vừa mới thổ lộ cùng cô, kết quả đã có chính chủ tới cửa tìm. Không ngờ Trình Ngôn sau lưng lại là cầm thú rác rưởi như vậy!

Dì Thẩm nhìn thấy ánh mắt quái dị của Trì Dư, lập tức bổ sung vào: "Mẹ của Trình tiên sinh hiện tại đã ở dưới lầu."

Trì Dư có chút ngơ ngốc, là mẹ Trình Ngôn sao, là tới cho cô chi phiếu 500 vạn sao?

Cô khoác cái áo khoác xuống lầu, thấy một phụ nữ đang ngồi ở chính giữa sô pha, nâng chung trà tinh tế phẩm trà, trên cổ đeo một chuỗi vòng phỉ thúy, ung dung quý phái, mặt mày đầy dịu dàng nhu ý, quả thật là mỹ nhân cổ điển.

Trong nguyên tác, Trình Ngôn là một nam chính có tuổi thơ hạnh phúc, khỏe mạnh trưởng thành. Giữa một đám tổng tài bối cảnh từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, cha mẹ mất sớm không phải do tai nạn xe cộ bị người hãm hại thì là bệnh ung thư, tay chân tương tàn bị hại trưởng thành, Trình Ngôn được xem như một dị loại lóa mắt. Cha mẹ hắn sau khi sinh Trình Ngôn, cũng không đẻ ra thêm anh chị em ruột nào cùng hắn tranh đoạt tài sản Trình thị. Hắn thích Tô Giản, Tôn Đường và lão Trình còn làm công thần trợ giúp con trai mình cưới được vợ.

Đúng là bối cảnh gia đình thần tiên mà.

Tôn Đường thấy Trì Dư đi tới, vội đứng lên, đỡ cô ngồi xuống.

"Sắc mặt kém như vậy, thai nghén giày vò lợi hại quá sao."

Trì Dư: "Dạ?"

Tôn Đường đặt một túi đồ đầy ắp lên bàn, "Mẹ mang cho con mứt, que cay, đủ vị chua ngọt cay đều có."

"Hẳn là mới một hai tháng nhỉ?" Tôn Đường duỗi tay sờ lên bụng nhỏ thon gọn của Trì Dư, "Ba tháng đầu nôn nghén là chuyện rất bình thường, lúc mẹ mang thai Trình Ngôn, nôn ói đến mức còn nhổ ra mật"

Trì Dư nghe qua liền hiểu, cười gượng hai tiếng, "Ha ha, dì hiểu lầm rồi, cháu không có mang thai."

Tôn Đường dùng vẻ mặt "con đừng gạt ta" lại tiếp, "Hôm qua con trai ta cầu hôn con, nhiều người ở đó như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy con nôn nghén, ."

Cảm tượng ngày hôm qua oanh động đến như vậy sao? Ngay cả mẹ của Trình Ngôn cũng bị kinh động.

Trì Dư xua xua tay, "Anh ấy không phải cầu hôn, là thổ lộ. Cháu nôn ói cũng không phải do mang thai, là vì thân thể không thoải mái."

"Thật không có mang thai?" Sắc mặt Tôn Đường đầy tiếc hận.

"Không có."

"Vậy hôm qua nó cầu hôn... à, thổ lộ, con đáp ứng rồi sao?"

Trì Dư lắc đầu.

"Ta cho con 500 vạn."

Trì Dư kích động nhìn Tôn Đường lấy ví ra từ trong túi.

Tới rồi tới rồi, vốn dĩ cho rằng có em bé thì sẽ buông tha cho tôi, bây giờ vừa nghe thấy không có mang thai, có phải sẽ cho tôi 500 vạn rồi ép tôi rời bỏ con trai của dì hay không?

Ôi, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được tư vị bị tiền tài nhục nhã rồi!

"Chỉ cần con gả cho con trai ta."

"Được... Gì? Hả??"

Tôn Đường lấy ra chi phiếu đặt lên bàn.

"Con muốn bao nhiêu cứ tự mình viết ra, chỉ cần con gả cho con trai ta."

Trì Dư ngốc lăng, "Dì.. dì à, cháu không nghe lầm chứ, gả cho con trai dì chứ không phải rời khỏi con trai dì sao?"

"Ta ép con rời khỏi Trình Ngôn làm gì a, con trai ta thật vất vả lắm mới có người yêu, ta còn ước gì hắn sớm một chút cưới về nhà, làm gì nhàn đến mức không có việc gì lại làm người ác dùng gậy đánh uyên ương. Huống chi, ta còn muốn ôm cháu nội sớm một chút đấy."

"Ha hả" Trì Dư cười gượng hai tiếng. Dì à, câu cuối cùng này của dì mới là tinh túy.

"Cô gái, giá trị nhan sắc và chỉ số thông minh của con trai ta chắc chắn không cần ta nhiều lời nhỉ. Cực phẩm như vậy, con muốn tìm ở đâu cũng không thấy. Đương nhiên, sớm hơn hai mươi mấy năm, cực phẩm như vậy còn có ba hắn. Khụ khụ... Hơn nữa, gả cho Trình Ngôn, con chính là bà chủ của Trình thị, cổ phần hoa hồng đều có. Việc này chỉ có lời hơn mà thôi!"

Tôn Đường lôi kéo tay Trì Dư, phân tích cho cô nghe những chỗ tốt khi gả cho Trình Ngôn.

"Dì à, tình yêu không thể dùng tiền tài mà cân nhắc. Tình yêu chân thành tất nhiên vô giá, nếu không có thật lòng mà chỉ có lợi ích buộc chặt, hai người như vậy không thể nào sống lâu dài cùng nhau."

Tôn Đường gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, "Năm đó ta cũng đã nói như vậy với bà nội của Trình Ngôn."

"Cho nên sau đó ta gả cho ba của Trình Ngôn."

Trì Dư: "..."

Tôn Đường kể cho Trình Dư nghe thời Trình Ngôn còn đọc sách đến trường có bao nhiêu cô bé thích hắn, nhưng một người hắn cũng không thèm nhìn đến, cho thấy hắn thủ thân như ngọc cỡ nào. Kể Trình Ngôn học giỏi quá nên nhảy lớp, tham gia Olympic đạt giải nhất, thuở thiếu niên đã học đại học A, vô cùng thông tuệ hơn người. Kể cả nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Trình Ngôn thích một người, nhất định trung trinh như một.

Trì Dư yên lặng nghe, còn thường xuyên phối hợp cổ động biểu hiện giật mình một chút.

Cuối cùng, Tôn Đường ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Ta phải về hầu hạ lão gia nhà ta ăn cơm rồi."

Trì Dư lễ phép đưa tiễn Tôn Đường đến cổng lớn, nhìn bà ngồi vào trong xe.

Xe xuất phát rời đi, Tôn Đường phất tay với Trì Dư, "Lần sau gặp nhé, con dâu."

Trì Dư rốt cuộc nhận ra tật xấu tự tiện kêu cô "bạn gái" của Trình Ngôn là di truyền từ ai.