Chương 3

Giữa trưa ngày hôm sau.

12 giờ lẻ 5 phút.

Vì muốn tiếp xúc lần đầu với Thẩm Diễm, Khương Lí cố ý gội sạch đầu, búi tóc đuôi ngựa.

Cô vẫn mặc trên người bộ đồng phục nghìn bài một điệu, song nó không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô —— bên trong nội y nhét một tấm lót ngực cực dày, eo lưng thẳng tắp, thân thể dù giấu dưới lớp vải rộng thùng thình cũng không che nổi đường cong mỹ diệu; lưng quần buộc chặt, gió nhẹ thoảng qua, vừa thon vừa yếu ớt.

Ngoài những thứ trên, Khương Lí không cần thêm bất cứ thứ gì điểm xuyết.

Quá chăm chút lại thành ra cố tình.

*

Nữ chính trong sự kiện “ăn vạ”, hiển nhiên thuộc phe phản diện.

Khương Lí đứng ở lan can gỗ vòm trên hành lang dài, cẩn thận quan sát mấy nữ sinh đứng cách đó không xa.

Nữ sinh ở giữa trang điểm một mình một kiểu, cởϊ áσ khoác đồng phục, để lộ chiếc áo ngắn tay quá đỗi mát mẻ so với thời tiết mùa này, cô ta vừa soi gương tô son vừa xoen xoét cái miệng căn dặn mấy nữ sinh bên cạnh.

Thấy thiếu niên cao gầy xuất hiện, cô ta hoang mang rối loạn cào lại tóc, ôm cánh tay hai người bạn, giả làm tự nhiên đi về phía đối phương.

Nữ sinh tên Tiểu Tuyết dựa theo kế hoạch, cưỡi xe đạp lướt qua Thẩm Diễm, vọt mạnh về phía cô ta.

Tiểu Tuyết hình như cũng có ý với Thẩm Diễm, chỉ lo cho mình thêm đất diễn, vừa đâm người vừa hét toáng lên: “Phanh… phanh… phanh của tôi lại hỏng rồi!”

Vẻ mặt nữ chính tối sầm, trừng Tiểu Tuyết một cái, chờ bánh xe cọ tới góc áo, cô ta khoa trương hét lớn hơn, xoay hai vòng, nhắm chuẩn về phía Thẩm Diễm, ngã ngửa ra sau.

Có người đỡ được cô ta.

Là một bạn nữ lạ mặt, đường nét xinh xắn, tóc búi đuôi ngựa, thoạt nhìn rất dịu dàng.

“Cậu không sao chứ?” Khương Lí giữ chắc eo cô ta, im hơi lặng tiếng chen vào giữa cô ta và Thẩm Diễm, vẻ mặt quan tâm, ngữ điệu ôn hòa, “Có bị thương ở đâu không?”

“Tôi……” Kế hoạch của nữ chính bị cản trở, cô ta lại không tiện trách cô xen vào việc của người khác, cứng mặt len lén liếc nhìn phương hướng của Thẩm Diễm.

Thiếu niên vẫn lạnh lùng đứng đó, mặt không cảm xúc, càng không có ý định giơ tay đỡ cô ta, trái lại hình như……

Hình như còn lui ra sau một bước.

Nữ chính tan nát cõi lòng, nhưng vẫn phải căng da đầu diễn cho hết vở kịch.

Nữ chính nháy mắt ra hiệu cho hai cô bạn, che đầu gối kêu lên: “Đau! Đau quá! Chân tôi……”

Trên mặt nặn ra hai giọt nước mắt.

Khương Lí nhân thể đỡ cô ta ngồi xuống đất.

“Người gây họa” Tiểu Tuyết cùng nhóm trợ công đều vây lại đây, ríu rít gia nhập đội hình ——

“Đau vậy chắc không gãy xương chứ?”

“Đến phòng y tế xem sao.”

“Thẩm…… Thẩm Diễm …… có thể phiền bạn ôm cậu ấy tới phòng y tế không?”

Trên gương mặt băng sơn cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm.

Thẩm Diễm nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ sinh vừa khóc vừa kêu đau, có vẻ rất kháng cự.

Ngặt nỗi, ở đây đều là nữ sinh, chỉ có cậu là nam sinh, lạnh lùng cự tuyệt sẽ rất mất phong độ.

Cậu im lặng một lúc, cởϊ áσ khoác, bọc lại hai tay mình.

Cậu bọc quá cẩn thận, khiến nữ chính dần nhớ tới, học thần ngoài nổi tiếng về thành tích còn có thói ở sạch nghiêm trọng.

Nếu… nếu bị cậu ôm như ôm thứ đồ dơ bẩn, băng qua hơn phân nửa sân trường, cô ta sẽ trở thành trò cười cho toàn trường mất?!