Chương 4: Hoa lệ xuống sân

Tự bê đá đập chân mình, nữ chính của sự kiện cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, mặt như tắc kè hoa.

Cũng may, Khương Lí lần nữa cứu cô ta một trận.

Cô dịu dàng nhắc nhở: “Nếu đã va chạm xương cốt, tốt nhất không nên tùy tiện di chuyện. Chúng ta gọi điện thoại cho phòng y tế, nhờ bọn họ nâng cáng đến đây đi?”

Nghe vậy, nữ chính và Thẩm Diễm đồng thời thở phào một hơi.

Nhận ra ánh mắt Thẩm Diễm dừng lại trên người mình, Khương Lí cưỡng ép hưng phấn nhảy nhót, giọng âm càng trở nên ổn định, cử chỉ dứt khoát: “Các cậu ai mang di động?”

Cô hỏi một vòng, cuối cùng mới nhìn về phía Thẩm Diễm, khách khí nói: “Thẩm Diễm, cậu có mang di động không?”

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên cậu trước mặt mọi người.

Lòng mang sung sướиɠ bí ẩn nào đó, Khương Lí điều chỉnh trạng thái về tự nhiên nhất, gương mặt trắng nõn dưới ánh nắng ngày xuân chiếu rọi phát sáng, nhìn về phía thiếu niên mình ngưỡng mộ bấy lâu.

Cô giúp cậu giải vây, thời điểm xử lý vấn đề trấn định thong dong, hoàn toàn khác đám oanh oanh yến yến vây quanh cậu.

Cậu không có lý nào không nhớ rõ cô.

Trường học quy định không thể mang di động, nhưng có rất nhiều học sinh lén làm trái với kỷ luật.

Hơn nữa, các thầy cô đều cực kỳ khoan dung với Thẩm Diễm, chỉ cần thành tích cậu không xảy ra vấn đề, làm chuyện gì khác người, đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

“Ừ.” Thẩm Diễm gật đầu, thanh âm rất độc đáo, trong, nhuận, mát lạnh, từ tính khiến người ta si mê, “Số điện thoại bao nhiêu?”

Khương Lí báo số, chờ nhân viên y tế đến, lưu loát xuống sân khấu.

Không mượn cơ hội đến gần, không xin phương thức liên hệ, cô am hiểu sâu sắc đạo lý “Nóng vội ăn không hết đậu nóng”, một chuyến này chỉ cầu để lại ấn tượng đầu tiên không tồi.

Trái lại nữ chính thua thảm hại hôm nay chủ động quấn lấy Khương Lí, nhớ tên cùng lớp cô.

Vì bày tỏ lòng biết ơn, đối phương tặng cô trái cây, sữa chua, thường xuyên qua lại, biến thành bạn bè có thể nói đôi câu vài lời.

*

Tiết nghệ thuật luôn là hoạt động buồn tẻ nhạt nhẽo nhất của học sinh cấp ba, không chỉ đám người Lưu Hà Hàm chuẩn bị vũ đạo, Mẫn Chính Dương cũng báo một tiết mục đơn ca, mỗi ngày đều tham gia luyện hát.

Thời gian nghỉ trưa một ngày trước hội diễn, Khương Lí bị bạn lôi kéo, đến hội đường xem diễn tập.

Cô vốn cảm thấy hoạt động giao tiếp này quá lãng phí thời gian học tập, song khi nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong, cô liền hối hận xanh ruột.

“Không phải bảo Thẩm Diễm chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể sao?” Khương Lí mượn cớ đi đến hậu trường, kề tai nói nhỏ với Lưu Hà Hàm, “Cậu ấy biểu diễn tiết mục gì vậy?”

“Đàn dương cầm.” Trước đó, Khương Lí dĩ nhiên có đánh Thái Cực hỏi han vài tin tức buôn chuyện, bởi vậy, Lưu Hà Hàm không hề hoài nghi, một năm một mười trả lời, “Nghe nói là chủ nhiệm lớp bọn họ cưỡng ép, Thẩm Diễm không vui, hai lần diễn tập trước đều không tới.”

Không lỡ lầm quá nhiều.

Khương Lí an ủi trong lòng.

Mất đi cơ hội tỏa sáng rực rỡ trước mặt Thẩm Diễm, cô đè nén cảm xúc nôn nóng, ngồi ở thính phòng thứ nhất, kiên nhẫn chờ đợi cậu lên sân khấu.

Khương Lí xin Mẫn Chính Dương danh sách tiết mục đơn, đọc nhanh như gió, thấy Thẩm Diễm sắp diễn tấu một đoạn ngắn 《Thời khắc ban đêm》trong ca kịch 《 Othello 》.

Điều kiện gia đình có hạn, cô không có cơ hội học dương cầm, cũng chưa từng xem ca kịch.

Nhưng cô có đọc qua nguyên tác.

Bi kịch điển hình Shakespeare.