Chương 7: Hồi ức 5 - Đẩy sói vào nhà

Nằm viện gần một tuần, Kỷ Doanh được đưa đến Hạ gia ở.

Trước đó, công ty Hạ gia nhận được một khoản đầu tư lớn, người đầu tư chỉ nói sơ về thân phận. Bố Hạ là Hạ Tiêu chỉ biết đó là người thân của Kỷ Doanh muốn nhờ anh cho Kỷ Doanh ở nhờ một thời gian. Còn cụ thể thế nào anh thật không rõ.

Nhưng đối mặt với khoản đầu tư lớn như vậy anh thật sự không thể khước từ.

Xe Dừng lại tại một biệt thự tân cổ điển 2 tầng. Ngôi biệt thự không quá lớn, xung quanh là mảnh sân vườn trồng đầy hoa và cây trái, hồ cá, xích đu,... thấp thoáng còn thấy bóng con thỏ hay mèo chạy nhảy, tổng thể như lạc vào thế giới cổ tích.

Kỷ Doanh được đỡ xuống xe, Hạ Yên nhanh chân chạy đến.

“Anh, anh...anh đến ở cùng em thật à?”

Hạ Yên đã nghe bố mẹ báo trước chuyện này, cô bé vui vô cùng, sau này bé sẽ có thêm một người chơi với mình.

Kỷ Doanh đưa mắt nhìn cô bé khẽ cười: “Đúng vậy”.

“Vậy từ nay Yên Yên có người chơi cùng rồi.”

Hạ Yên vui vẻ hò reo, như chú chim nhỏ nắm tay cậu kéo vào nhà.

Phó Liêu đang bên cạnh đỡ Kỷ Doanh thấy vậy định đưa tay ngăn lại. Vết thương còn chưa lành hẳn, đang định đỡ Kỷ Doanh ngồi vào xe lăn đã được vệ sĩ đem đến, cô bé này muốn làm gì vậy chứ.

Kỷ Doanh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Phó Liêu, người của cậu không cho phép động vào. Phó Liêu nhanh chóng thu tay về, thiếu gia điên rồi sao, không sợ vết thương lại rách ra à.

Nam Tịch Nhan thật không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở con gái:

“Yên Yên đừng nghịch, anh còn đang bị thương không thể đi lại."

Khi nghe chồng cô nhắc đến chuyện Kỷ Doanh, cô thoáng kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy Kỷ Doanh thật đáng thương, chắc có lẽ cậu gặp phải chuyện khủng khϊếp lắm, cô còn tự vẽ ra một câu chuyện lâm ly bi đát, ngay cả nhà mình cũng không muốn về.

Lại nhớ đến cuộc thoại ít ỏi khi cùng cậu ở bệnh viện, hay nói đúng hơn là nghe Hạ Yên nói chuyện với cậu, Nam Tịch Nhan biết được vết thương trên người là do cậu bị bắt cóc may mắn mà trốn được. Lại biết cậu không còn mẹ cô càng thương cậu hơn.

“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp” Nam Tịch Nhan thầm cảm thán.

Hạ Tiêu đôi khi cũng phục trước những suy nghĩ và sức tưởng tượng của cô vợ mình, nhưng anh lại yêu chết cái tính tình này của cô, ngay cả con gái nhỏ cũng y như vậy.

Bao nhiêu năm trên thương trường, gặp không ít sóng gió anh làm sao không biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Ngay lần đầu nhìn thấy cậu trong đêm mưa, ánh mắt ấy có bao nhiêu tàn khốc, lại thêm vết thương trên người...

Kỷ Doanh là người anh không thể dây vào, cũng không có khả năng dây vào, số tiền đầu tư đó nói trắng ra là cho anh một chút mặt mũi, che mắt thiên hạ, một mặt như nhờ cậy, nhưng thực chất Hạ Tiêu không có quyền từ chối.

Nhưng anh thật sự không hiểu vì sao Kỷ Doanh lại muốn ở đây, chỉ vì anh cứu Kỷ Doanh thuận tiện muốn ở lại hay vì một mục đích khác,...

“A... Yên Yên xin lỗi, Yên Yên không nhớ anh còn đang bị thương. Anh mau ngồi xuống xe đi, em đẩy anh vào.”

Hạ Yên cười lên hai má bánh bao càng rõ ràng, cô bé vòng qua sau xe lăn cầm tay nắm, đưa mắt mong chờ nhìn Kỷ Doanh.

Hạ Yên vô tư không biết, hành động ngày hôm nay của cô chẳng khác nào đẩy sói vào nhà.