Chương 30: Tiễn Thuỳ Linh

Về đến T-bar, Long lập tức chạy tới hỏi: "Thằng Cường sao rồi?"

Long rất áy náy, cứ nghĩ nếu không phải tại tại cậu quá lỗ mãng, nếu lúc đó nghe lời Trọng Tuấn thì Đông Thắng, Phạm Cường và mấy chục anh em khác đã không bị làm sao rồi.

Thế Minh chịu đựng cảm giác choáng váng, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, Cường nó không sao nữa rồi!"

Long thấy sắc mặt của Thế Minh không tốt thì vội hỏi: "Minh, chú không sao chứ? Sức khỏe của chú..."

Thế Minh ngắt lời cậu ta, cười nói: "Yên tâm đi, em không sao!"

Long vẫn lo lắng nhìn cậu, Thế Minh nói: "Anh Long, mấy ngày nữa sẽ rất bận rộn, e là sẽ có nhiều việc phải nhờ đến anh đấy!"

Long nói: "Chú xem chú nói chuyện kiểu gì thế, đây là những việc anh nên làm. Chú muốn anh làm gì?"

Thế Minh suy nghĩ một lúc, nói: "Thứ nhất, ngày mai đi mua vài chiếc điện thoại về đây. Mỗi cốt cán trong bang đều phải có một cái, như vậy thì mọi người liên lạc với nhau cũng dễ hơn. Thứ hai, bên Năm Ma đã đàm phán thành công rồi, mấy ngày nữa hàng sẽ đến nơi, em định bảo hắn giao đến Tân Dân, đó là trường học, bọn cớm mới không sinh nghi."

Nói xong, Thế Minh quay sang nhìn Phú Chí: "Chí, anh giao cho mày chuyện này đây, hàng đến thì mày chỉ huy anh em ở đi lấy hàng." Phú Chí gật đầu.

Thế Minh ngừng một lát, ánh mắt hiện lên sự lạnh giá, nói tiếp:

"Thứ ba, điều tra rõ ràng mọi thứ về bang Vinh gù, đại ca là ai? Có bao nhiêu người? Có mấy địa bàn? Thường hoạt động vào lúc nào? Điều tra rõ ràng hết rồi về báo lại, anh Long, chuyện này giao cho anh. Em sẽ khiến chúng nó phải trả giá gấp bội! Cũng để những bang phái khác nhìn cho rõ động vào chúng ta sẽ có kết cục thế nào!"

Long nghe vậy thì dần dần tự tin lại, lớn tiếng nói: "Minh, chú yên tâm đi, chuyện này giao cho anh!"

Thế Minh gật đầu, nói: "Hôm nay chị Thủy không ở đây sao?"

Long ngơ ra, lắc đầu, không hiểu sao tự dưng Thế Minh lại nhắc đến chị Thủy. Lúc Thế Minh trở về từ bệnh viện rồi nói chuyện với Trọng Tuấn thì Long không có mặt nên không biết bọn họ đã nghi ngờ chị Thủy rồi.

Nhìn ánh mắt ngờ vực của Long, Trọng Tuấn giải thích: "Anh Long, bọn em nghi ngờ chị Thủy chính là người bán đứng chúng ta!"

Long suy nghĩ gì đó, nhưng vẫn không thể nghĩ ra lí do. Thế Minh gằn giọng: "Lôi chị Thủy về đây cho em."

Long nghe vậy thì gật đầu đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đưa chị Thủy về.

Thế Minh cũng không vòng vo mà nói thẳng: "Tại sao chị lại bán đứng chúng tôi? Chị cho tôi một lý do để giữ lại cái mạng này của chị!"

Chị Thủy thấy vậy thì chân mềm nhũn, biết là không thể giấu được, vừa khóc vừa nói.

Hóa ra chị ta cũng thân bất do kỉ. Dàn dụa nước mắt kể lại sự tình cho Thế Minh hay. Chuyện là chị Thủy và Vinh gù quen nhau ở vũ trường. Vinh gù bắt chuyện với chị trước, thế là nói chuyện câu vào câu ra, thấy cũng hợp nhau, rồi kết bạn giao lưu.

Không ngờ trong một lần chị Thuỷ uống rượu ngà ngà, bị hắn ta bỏ thuốc mê vào rượu lúc nào không hay. Sau đó chị Thủy bất tỉnh nhân sự, nó đưa chị đến một nhà nghỉ nhỏ, bị làm nhục rồi còn bị hắn ta chụp lại ảnh khỏa thân. Sau đó Vinh gù thường lôi mấy tấm ảnh này ra để uy hϊếp chị ta, lần này cũng không ngoại lệ.

Thế Minh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại không nói gì. Lúc chị Thủy đang thấp thỏm bất an, Thế Minh mở mắt ra nói:

"Chị, đáng chết."

Vừa dứt lời, chị Thủy tuyệt vọng gào khóc, cầu xin Thế Minh cho mình thêm một cơ hội. Mấy người bên cạnh đều đã đỏ ửng mắt định tiến tới kết liễu cô ta.

Sau đó Thế Minh nói: "Tôi phải trả thù cho anh em của tôi, cho chị một cơ hội, nếu làm tốt thì chị có thể sống tiếp, nếu không, không chỉ riêng chị mà người nhà chị cũng phải chết cùng."

Chị Thủy nghe vậy thì vội gật đầu đồng ý, cô ta vốn nghĩ rằng hôm nay mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn đường sống, nên nào dám từ chối. Sau đó, Thế Minh nói rõ kế hoạch để cô ta làm theo.



Xong chuyện, Thế Minh nói: "Được rồi, hôm nay mọi người cũng mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi cả đi. Ngày mai nếu không có gì ngoài ý muốn thì Cường có thể trở về rồi!"

Mọi người ai nấy đều vui vẻ. Thế Minh tạm biệt bọn họ, bắt xe về nhà. Cậu về đến cổng nhà, đang định mở cổng thì tự vỗ mạnh vào đầu mình một cái, cậu thầm nói: Sao lại quên mất cô ấy cơ chứ! Thế Minh nhớ ra mình còn dẫn một người từ chỗ Năm Ma về nữa, hôm nay nhiều việc quá nên cậu quên béng cô nhóc đó rồi.

Thế Minh lắc đầu, nhìn cổng nhà, thở dài. Cậu đi ra ngoài, bắt xe đến Hân Hân.

Còn có vài anh em khác cũng đang ở quán, chưa về nhà. Thế Minh đi vào trong, hỏi: "Cô em mà tao dẫn về vẫn ổn chứ!?"

Một thằng em nói: "Vẫn ổn ạ, anh Minh đi chưa bao lâu thì nó đã bắt đầu ngủ rồi, ngủ cho đến tận bây giờ."

Thế Minh "ừm" một tiếng, đi vào trong phòng, đẩy nhẹ cửa ra, thấy cô nhóc vẫn còn đang ngủ. Thế Minh mỉm cười nghĩ, đúng là một đứa bé mà, ở nơi xa lạ mà còn có thể ngủ ngon đến thế.

Thế Minh bước đến trước giường, cúi đầu nghĩ: Cậu không thể để cô nhóc ở lại Hân Hân được, nhưng tối rồi thì đưa cô nhóc đi đâu ngủ được chứ, đưa về nhà mình sao...? Thế Minh khẽ đẩy nhẹ cô:

"Dậy đi, dậy đi thôi!"

Cô gái ngủ rất ngon lành, nhớ lúc rơi vào tay Năm Ma cả ngày cô đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng đêm nào được yên giấc.

Nhưng từ ngày đến đây với Thế Minh, không biết vì lý do gì, cô có cảm giác an toàn đến lạ, cô cảm nhận chàng trai lớn hơn mình vài tuổi này sẽ không hại mình. Tâm thái thoải mái, cô ngủ cũng sâu giấc hẳn, có lúc cô còn tưởng đây là nhà mình.

Có người bước đến bên giường lay cô, đang lơ mơ trong giấc ngủ, cô cứ nghĩ bố gọi mình, lấy gối đè lên đầu, li nhí: "Bố, để con ngủ lúc nữa."

Thế Minh nghe xong không biết nên khóc hay cười, cậu cũng không già như thế đâu nhỉ? Cô bé này chắc đang ngủ mơ, nếu không bắt dậy thì chắc cô cứ ngủ mãi mất thôi.

Vừa nghĩ, cậu kéo chăn vứt sang một bên. Nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng trước mặt làm cậu ngây ngốc, cô cởi hết quần áo ngoài ra, chỉ mặc một bộ quần áσ ɭóŧ trên người.

Nhìn dáng vẻ nửa kín nửa hở của cô, Thế Minh nhắm mắt lại, đắp chăn lại như cũ.

Thân là một đứa con gái bị một người đàn ông lạ mặt kéo đến một nơi xa lạ mà lại dám lõα ɭồ không mặc đồ đi ngủ?

Thật là quá sức tưởng tượng.

Thế Minh nổi giận đùng đùng, quát to:

"Có dậy ngay không thì bảo.""

Tiếng quát khiến bọn đàn em đứng ngoài cũng hết hồn, tròn mắt nhìn nhau, tự hiểu chuyện lắc đầu.

Cô gái giật mình, nhảy dựng lên. Đứng trên giường nhìn bốn phương tám hướng, sau cùng nhìn mặt Thế Minh, nghi hoặc: "Cháy nhà à?""

Thế Minh không nói gì, dùng ánh mắt phát ra tia lửa nhìn cô.

Cô gái còn không biết nguy hiểm đang cận kề trong tích tắc, nhìn Thế Minh hỏi: "Sao đấy?""

Thế Minh thở hắt, cô gái này quả là đang thử thách sự kiên nhẫn của anh, quát: "Mặc quần áo hẳn hoi, có muốn ăn đòn không?""

Câu nói này làm cô giật mình, cô nhìn xuống dưới, hóa ra chỉ mặc một bộ quần áσ ɭóŧ, cô hét lên rồi chạy vào chăn trùm kín mít.

Thế Minh nhìn bộ dạng của cô, lắc đầu: "Cho năm phút chuẩn bị, nếu mà lề mề tôi vào mặc hộ đấy."

Ngắt lời, cậu bước thẳng ra ngoài.

Đợi một lúc sau, cô cúi đầu bước ra, trên người là một chiếc váy đầy cáu bẩn, nhem nhuốc và cũ kĩ. Thế Minh nhìn thân thể gầy gò của cô, nói nhẹ nhàng:



"Đói chưa? Anh dẫn đi ăn."

Cô gái không trả lời, chỉ gật đầu, cô còn ngại ngùng vì sự việc vừa nãy, chàng trai trước mặt đã nhìn mình từ đầu đến chân, nghĩ đến mặt cô lại phơn phớt hồng.

Thế Minh dẫn cô đến một quán cơm bụi gần đó, gọi mấy món ăn đơn giản. Nhìn bộ dạng ăn thốc ăn tháo của cô, Thế Minh càng căm ghét Năm Ma hơn, cậu nói với cô:

"Nhà em ở đâu? Mai anh dẫn em về nhà."

Cô gái ngạc nhiên đặt bát cơm xuống bàn, do dự hỏi: "Anh... anh dẫn em về nhà thật à?""

Thế Minh cười: "Chị ạ, chị ăn như thuồng luồng thế này, nếu tôi giữ lại thì chỉ có nước khuynh gia bại sản ấy chứ."

Cô gái mắt nhoèn lệ, nước mắt rơi lã chã xuống cổ, kéo tay Thế Minh: "Cảm ơn anh, anh tốt thật ấy."

Nói hết câu, cô khóc ngào ngào như đứa trẻ lên ba, khóc để trút hết những tủi hờn mà mấy ngày nay phải chịu đựng. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt như người thân của mình, ở bên cậu cô có cảm giác thân thuộc và an toàn.

Thế Minh nhìn xung quanh, mọi người đang dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cậu, cậu vỗ nhẹ vai cô, lúng túng: "Thôi, đừng khóc nữa. Khóc là hết xinh đấy. Khóc mọi người cười cho.""

Cô gái ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người trong quán đang đổ dồn về phía mình, đỏ mặt cúi đầu thấp hơn.

Thế Minh xoa đầu cô, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cậu bật cười thành tiếng. Thầm nghĩ, cậu mà có một đứa em gái thì tốt biết bao.

Lúc sau, cô gái lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lần này không ai chú ý đến cô nữa. Cô gái chu miệng, thở dài. Khuôn mặt đáng yêu của cô làm Thế Minh cảm thấy ở bên cạnh cô rất thú vị, những sầu não dần tan biến.

Thế Minh chợt nghĩ ra gì đó, hỏi: "Em vẫn chưa nói cho anh biết em tên là gì? Nhà ở đâu?""

Cô gái nhỏ tiếng trả lời: "Nhà em ở thành phố J, em tên là Hoàng Thùy Linh, còn anh?"

Hoàng Thùy Linh, Thế Minh ngầm nhẩm trong đầu cái tên này, cậu cười: "Tên em hay thật đấy, anh tên là Lê Thế Minh."

Cô lặng thinh, dần ghi nhớ tên này trong tâm thức.

Thành phố H về đêm vẫn luôn sầm uất như thế, những quán xá lề đường vẫn tập nập người ra vào, trước cửa treo đầy những tấm biển hiệu với màu sắc xanh đỏ tím vàng rực rỡ, khung cảnh này khiến cả dãy phố được phát sáng, quả không hổ danh thành phố không ngủ.

Tận hưởng cảm giác đi giữa lòng đường trong đêm mùa hè đầy gió, không còn tiếng còi xe inh ỏi, tạm biệt khói bụi của những con xe máy, xe ba gác, mà thay vào đó là ánh đèn lung linh và màn đêm đen trong lành dễ chịu.

Thế Minh và Thùy Linh bước ra khỏi cửa tiệm, cậu đã để ý thấy quần áo của Thùy Linh cũng nên thay, cậu sờ túi quần, trong túi vẫn còn một trăm nghìn. Cậu rất ít khi mua đồ, mà có mua thì cũng là anh em mua hộ, tiền trong người là tiền tiêu vặt bố mẹ cho.

Thế Minh đang định mua cho cô vài bộ quần áo, nhưng sợ không đủ tiền. Lắc đầu, cậu nghĩ cái chức đàn anh này chỉ được tiếng chứ chẳng có miếng, bọn đàn em còn nhiều tiền hơn mình. Nghĩ đoạn cậu dặn mình từ sau phải lót ít tiền phòng thân.

Thế Minh đưa Thùy Linh đi đến chợ đêm, trong chợ có rất nhiều các gian hàng, rạp hàng to nhỏ, bán đầy đủ các loại quần áo. Cậu phải mặc cả mới mua được cho cô một bộ quần áo gọi là vừa ý. Thùy Linh thấy cậu đứng kì kèo với mấy bà bán buôn, cô đứng một góc cười toe toét.

Đêm muộn, hai người ngồi xe về nhà Thế Minh. Cậu giải thích với bố mẹ cô bị kẻ xấu lừa bán đến thành phố H, may mà nhân lúc kẻ xấu không để ý mà thoát thân. Cậu vừa hay đi ngang qua nên đã cứu cô, giờ đêm muộn không có chỗ tá túc, nên cậu đành dẫn về nhà mình cho nghỉ nhờ một đêm. Bố mẹ Thế Minh nghe xong thì vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh éo le của cô, ngay lập tức đồng ý. Thùy Linh ngủ phòng cậu, còn cậu thì ngủ ở ghế sofa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thế Minh dẫn Thùy Linh đi đến ga tàu mua hai vé đến thành phố J. Rồi cậu đến Bi-a Hân Hân tìm một thằng đàn em đáng tin đưa cô về nhà. Trước lúc lên xe, mặt cậu đỏ lòm, dặn kĩ:

"Linh à, về đến nhà đừng nói với nhà biết chuyện của Năm Ma. Anh sẽ cho nó một bài học, em nhớ chưa?""

Thùy Linh gật đầu, nghẹn lời: "Dạ em biết rồi ạ. Em không nói đâu. Em sẽ quay lại thăm anh sau."

Thế Minh lòng nặng trĩu đi, vẫy tay tạm biệt Thùy Linh. Cậu tự hỏi lòng, cũng chẳng biết đến bao giờ cậu mới có thể gặp lại cô nữa?