Chương 3: Thật Sự Có Quỷ.

Lúc này hình xăm đồng hồ trên tay của hắn đếm về số 0, cơ thể của hắn lâm vào bóng tối, ý thức của hắn cũng là dần dần mơ hồ, cơ thể của hắn cũng là biến mất khỏi bệnh viện.

Khương Vũ lúc này tờ mờ tỉnh lại, hắn xuất hiện ở bên trong một mảnh đất hoang đỏ ngầu như máu, ở bên trên mặt trăng giống y hệt cái mặt trăng ở Trái Đất, mặt trăng này cũng đỏ ngầu như máu, nhìn là cực kỳ kinh dị không thôi.

Bỗng nhiên lúc này từ đằng sau, một vài tiếng nói vang lên, Khương Vũ cũng là ngay lập tức quay đầu lại, muốn xem thử ở nơi này vẫn là còn có người tồn tại sao.

"Nơi này là nơi quỷ gì, ta rõ ràng đang ngủ ở trong nhà! Tại sao lại xuất hiện ở nơi này!"

"Đây là đâu, cho ta về nhà!"

Tiếng nói của mọi người liên tục vang lên, không người nào giữ được bình tĩnh lúc này, bọn họ đều rõ ràng đang ở trong nhà tránh mưa máu cùng trăng máu, nhưng đột nhiên bây giờ xuất hiện ở chỗ này, bọn họ làm sao mà không sợ hãi cho được.

Chỉ có Khương Vũ là Bác Sĩ Tâm Thần, cho nên hắn mới tỉnh táo một chút mà thôi, lại suy nghĩ đến chuyện mà cái bệnh nhân kia nói tới.

Nếu như theo lời người bệnh nhân kia nói, thì nơi này quả thật là có quỷ, nhưng rốt cuộc hắn là tại sao lại bị truyền tống đến đây, chẳng lẽ là do có tiếp xúc với người trên cánh tay có hình xăm sao.

Nhưng những người ở bên cạnh, rõ ràng bọn họ đều ở trong nhà, không có gặp bất cứ người nào, cũng là bị truyền tống đến chỗ này, rốt cuộc thì có thế lực thần bí nào đang làm ra chuyện này.

"Chàng trai, nơi này là nơi nào, nhìn cậu rất bình tĩnh, từng đến đây rồi sao?" Từ xa một ông chú trung niên bước lại gần, nhìn Khương Vũ hỏi thăm, đơn giản là vì nhìn thấy hắn bình thản, không hoảng loạn cho nên mới tưởng hắn đã từng đến nơi này.

"Thật sự xin lỗi, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi đến nơi này! Chú hỏi sai người rồi!" Khương Vũ cũng là trả lời thẳng thắn, hắn cũng không dám nói bậy, lỡ như lát nữa xảy ra chuyện liền xong đời.

"Nhìn cậu bình tĩnh như vậy, thật sự là mới lần đầu tới!" Ông chú trung niên vẫn là tiếp tục hỏi thăm, nhìn Khương Vũ quả thật có một chút không giống người lần đầu tiên đến nơi này.

"Tôi là đang nói thật, tôi là một cái Bác Sĩ Tâm Thần, bình thường nhìn đám bệnh nhân đã đủ rồi, nhìn mấy thứ này cũng không có cái gì quá ghê gớm!" Khuông Vũ thở ra một hơi, đành nói ra thân phận mình là Bác Sĩ Tâm Thần, lúc đó mới rõ ràng được là tố chất tâm lý của hắn tốt hơn người bình thường.

Nghe Khương Vũ nói như vậy, ông chú trung niên cũng là không tiếp tục hỏi nữa, ông ta đi tìm đồng bọn của mình nhập bọn.

Khương Vũ lúc này mới chú ý đến, lúc này người xuất hiện càng ngày càng đông, không phải là chỉ có mấy người như lúc ban đầu nữa rồi.

Cuối cùng vừa đủ một trăm người xuất hiện ở bãi đất hoang này, thì lúc này ở bên bầu trời, mặt trăng máu như là bị thứ gì đó đánh nát, từ bên trong đó xuất hiện một sinh vật, vừa không phải người, cũng vừa không phải quỷ, cũng không giống với dã thú.

Nó có hình dạng giống như một con búp bê, nhưng con búp bê này nhìn có một chút hiền hòa, không giống gì với tình hình khu vực mà nó xuất hiện, có lẽ bề ngoài của nó như vậy, nhưng bên trong thật sự là một con quỷ không chừng.

"Chào mừng các ngươi đến thế giới Huyết Nguyệt!!!" Giọng nói của con búp bê vang lên, bình thường đến lạ thường, làm cho người ta có một chút sởn cả gai óc.

"Con m* m*y! Mày rốt cuộc là thứ gì, tại sao đưa bọn tao đến nơi quỷ quái này, mau đưa bọn tao trở về nhà!!" Một người giận dữ đứng lên chất vấn con búp bê kia.

"Xúc phạm Quản Trị Viên! Xử phạt tử vong!" Con búp bê lạnh giọng lên tiếng.

Cái miệng của nó ngay lập tức mở to ra, nuốt trọn người đàn ông vừa rồi lên tiếng kia vào bụng, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường, tựa như chuyện vừa rồi chuyện cực kỳ bình thường vậy.

"Gϊếŧ..... Gϊếŧ..... Gϊếŧ người rồi! Mau, mau chạy!!!!"

Một dòng người hỗn loạn khi nhìn thấy có người bị nuốt mất, bọn họ hoảng loạn, sợ hãi, nhưng cũng có một số người bình tĩnh đến lạ thường, tựa như chuyện vừa rồi không có liên quan đến bọn họ.

Khương Vũ cũng là đứng im, không có dám vọng động cái gì, hắn sợ lỡ như làm điều gì không đúng ý con búp bê kia, hắn liền giống với cái người đàn ông vừa bị nuốt vào bụng.

Nơi này không phải là một nơi bình thường, nơi này thật sự có quỷ, quỷ ăn người, quỷ gϊếŧ người, chứ không phải cô hồn dã quỷ bình thường dọa người.

"Chào mừng các ngươi đến thế giới Huyết Nguyệt!!!"

Búp bê lại một lần nữa lên tiếng, lúc này những người bỏ chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt của nó, ngay lập tức bị nổ thành một đoàn sương máu, vô cùng đáng sợ, từ một trăm người, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ còn lại năm mươi người, trong một cái chớp mắt một nửa số người liền chết, quả thật là kinh dị.