Chương 2: Hình Xăm Ở Cánh Tay.

Chương 2: Hình Xăm Ở Cánh Tay.

Trong lúc một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu của Khương Vũ, thì đột nhiên lúc này cái thi thể của tên bệnh nhân kia động đậy, muốn bò trường đến trước mặt Khương Vũ muốn nói cái gì đó.

"Cứu... cứu... cứu ta!" Bệnh nhân này cho dù đã bị cắn mất nữa thân người, nhưng dường như vẫn còn có hơi thở, chưa có triệt để chết đi.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao trở thành dạng này....." Khương Vũ lui lại phía sau một chút, không dám tiếp xúc với cái bệnh nhân này, hắn có một chút sợ hãi, hắn tuy rằng không tin quỷ thần, nhưng bây giờ xuất hiện trước mặt chuyện kinh dị như vậy, hắn cũng là đề phòng một chút thì tốt hơn.

"Cứu... cứu... ta" Bệnh nhân này cố gắng bò tới gần Khương Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là không làm được cái gì tiếp theo, hắn sức lực cuối cùng cũng là tiêu hao hết, triệt để chết đi.

"Mau, mau gọi cho cảnh sát!" Khương Vũ ngay lập tức nhìn sang hai cô y tá nhắc nhở, chuyện này liên quan đến mạng người, phải gọi cảnh sát, hàm nghi quá lớn nếu như không giải thích cặn kẽ mọi việc, hắn cùng mọi người ở bên trong bệnh viện liền liên lụy đến chuyện này, một mạng người chứ không phải là chuyện bình thường.

Khương Vũ lúc này nhìn chằm chằm cái thi thể của bệnh nhân, sau đó lại nhìn thấy trên cánh tay của người này hình xăm dường như thay đổi, rõ ràng vừa rồi hình xăm này vẫn là xăm hình 00:27:18, nhưng bây giờ hình xăm này liền thay đổi thành 00:00:00 rồi.

Cái hình xăm này tựa như là một cái đồng hồ đếm số, con số trở về không thì người liền biến mất, nhưng tại sao lúc này người này lại chết, rõ ràng hắn cũng chỉ mới biến mất chưa tới một phút, chẳng lẽ chỉ trong một phút liền mất mạng sao.

"Haizz! Ngày hôm nay chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhỉ?" Khương Vũ nhìn ra bầu trời đỏ rực như máu, nhìn bầu trời mưa to đến tột độ, sấm sét đùng đùng, càng là tô điểm hơn cho sự đáng sợ của chuyện ngày hôm nay xảy ra ở bệnh viện.

"Bác Sĩ Khương, đã gọi cảnh sát, lát nữa sẽ đến nhanh thôi!"

"Ừm! Chuyện ngày hôm nay quá lớn, người này chết rồi ở chỗ chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ dính vào hiềm nghi, cảnh sát không biết có điều tra ra được chuyện này hay không?"

"Bác Sĩ Khương anh cũng là đừng có lo lắng quá! Dù sao chúng ta cũng không có gϊếŧ người phải không!"

"Haizz! Cô nói cũng đúng, chúng ta không làm chuyện gì xấu, làm gì phải sợ cảnh sát điều tra chúng ta chứ!"

"Bác Sĩ Khương chúng ta cứ ở đây nhìn cái xác chết này sao? Có một chút đáng sợ nha!"

"Không thể rời khỏi nơi này, bệnh viện có camera, chúng ta rời đi liền trở thành mối hiềm nghi lớn nhất!"

Khương Vũ cũng là người thông minh, hắn biết chuyện này không nhỏ, nếu như lúc này rời đi, cảnh sát dò hỏi, lại trả lời không được liền là xong đời, thậm chí là bị phán tội gϊếŧ người, mưu sát nữa thì là cũng xong đời, cho dù hắn không làm chuyện gì sai.

Nhưng ở nơi này ngoài ba người bọn họ cũng là không còn người khác, lỡ như hai cái y tá kia không muốn dây dưa, đẩy toàn bộ tội trạng lên đầu hắn thì thật sự hắn sẽ mang cái danh gϊếŧ người.

Ngồi đợi được một lúc, vẫn chưa thấy cảnh sát xuất hiện, hắn lúc này cũng là cảm thấy có một chút khó chịu, đột nhiên lúc này cánh tay của hắn tựa như có cái gì đó xuất hiện, làm cho cánh tay của hắn nóng rực.

"Đau... đau .....muỗi ở đâu vậy?" Khương Vũ tưởng là có muỗi đốt mình, hắn là xắn lên tay áo xem thử có cái gì hay không, nhưng khi vừa xắn lên tay áo, hắn nhìn thấy cái hình xăm trên tay của bệnh nhân kia vậy mà xuất hiện trên tay của hắn.

Mà lúc này ở dưới mặt đất, cái thi thể của người bệnh nhân kia cũng là đột nhiên bị thứ gì đó làm cho bốc cháy, tựa như có một thứ gì đó đang châm lửa, thiêu đốt thi thể vậy.

"A!!!!!" Cánh tay của Khương Vũ càng ngày càng nóng, càng ngày càng đau.

"Bác Sĩ Khương, anh, anh làm sao vậy...."

"Nóng.... nóng.... đau quá!" Khương Vũ cảm nhận được nỗi đau từ cánh tay truyền tới toàn bộ thần kinh của hắn.

Hắn lúc này gượng dậy, đem cánh tay xuất hiện hình xăm của mình xét, trên hình xăm quả thật có một dãy số, như là một cái đồng hồ đếm ngược, hắn lúc này chỉ còn lại 1 phút 12 giây, không biết khi đồng hồ trở về số 0, thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây.

"Bác Sĩ Khương, anh không sao chứ!"

"Các cô không thấy nó sao? Thứ trên cánh tay của tôi ấy!" Khương Vũ khuôn mặt chảy đầy mồ hôi lạnh hỏi hai cô y tá.

"Anh đang hỏi cái gì? Hai người bọn tôi không thấy gì trên tay anh cả?"

Bọn họ không thấy? Hắn trước đây rõ ràng nhìn thấy trên tay người bệnh nhân kia có hình xăm rõ ràng cơ mà, chẳng lẽ người nhìn thấy hình xăm liền sẽ trở thành người giống như cái bệnh nhân kia sao.

Lúc này hình xăm đồng hồ trên tay của hắn đếm về số 0, cơ thể của hắn lâm vào bóng tối, ý thức của hắn cũng là dần dần mơ hồ, cơ thể của hắn cũng là biến mất khỏi bệnh viện.