Chương 4: Ván Quan Tài Không Ép Xuống Được

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

"Ngươi..." Mặt Trì Ngư đỏ rực, rất không được tự nhiên mà nhích nhích cơ thể, nhưng lại nghe thấy người này mở miệng: "Da thịt thân thể này không cần nữa thì ngươi cứ việc nhúc nhích."

Hơi cứng người lại, Trì Ngư lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng... Đây... Ta..."

Ngón tay thon dài quệt thuốc mỡ, bôi trên áo dính máu, Thẩn Cố Uyên rất chuyên tâm, một tay bôi thuốc, một tay nhẹ nhàng kéo áo ngoài của nàng xuống. Vốn tưởng rằng phải kéo một lớp da ra mới có thể cởϊ áσ xuống được, vậy mà lại cứ như vậy mà thuận theo lực của hắn, nhẹ nhàng rơi xuống thảm.

Cảm giác được trên lưng lỏng ra, Trì Ngư rất kinh ngạc, không nhịn được quay đầu lại nhìn: "Thuốc gì vậy, có tác dụng thế?"

Thẩm Cố Uyên nhíu mày: "Đừng nhiều câu hỏi như thế, thuốc của ta đương nhiên đều là hàng tốt hiếm có, xoay người lại!"

Nghe lời đưa lưng hướng về phía hắn, lần này Trì Ngư không do dự nữa, lập tức tháo nút thắt áo trong ra.

Nàng hiểu rồi, Thẩm Cố Uyên sẽ không hại nàng, cũng toan tính gì với nàng cả, tự do thoải mái(*) đến nhàn chán, muốn trở về tìm Thẩm Khí Hoài đoạt quyền, thuận tay cứu giúp kẻ đáng thương rơi vào đường cùng như nàng.

(*) Gốc là: Nhàn vân dã hạc 闲云野鹤.

Nếu đã như thế, vậy hắn nói cái gì, thì cứ nghe cái đó đi.

Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên da thịt, nháy mắt đã áp chế hoàn toàn vết bỏng, áo trong chầm chậm cởi xuống, cả tấm lưng lộ ra, Trì Ngư nghe thấy Thẩm Cố Uyên không dám tin mà hít sâu một tiếng.

"Lưng của nữ nhân, đều nhìn khó coi như vậy sao?"

Không nói đến vết bỏng có bao nhiêu thảm không nỡ nhìn này, ở trong vết bỏng, vậy mà lại có bảy ngang tám dọc vết sẹo cũ xuyên suốt, cùng với mấy chỗ vết sưng đỏ lớn kia, Thẩm Cố Uyên tưởng chừng như nhìn thấy quỷ rồi.

Không, quỷ cũng không khó coi như vậy!

"Chê cười rồi." Trì Ngư thẳng lưng lên, có chút ngượng ngùng: "Trước đây ta... Thường xuyên bị thương, những chỗ khác còn đỡ, trên lưng bao giờ cũng không bôi được thuốc hẳn hoi, vết thương cũng bị..."

"Nha hoàn của ngươi ăn không ngồi rồi hả?" Thẩm Cố Uyên nhíu mày: "Thuốc cũng không bôi được?"

Trì Ngư mím môi: "Ta không có nha hoàn, Di Châu Các luôn có một mình ta cùng Bạch Lạc và Lưu Hoa ở thôi."

Thẩm Khí Hoài yêu cầu nàng làm rất nhiều chuyện đều không thấy được ánh sáng, vì để đề phòng bí mật rò rỉ, nàng trước nay đều là độc lai độc vãng.

Thẩm Cố Uyên bĩu môi, vẻ mặt rất khinh thường, nhìn nhìn lưng của nàng, đưa tay muốn phủ lên, nhưng chợt ngừng một chút, lại thôi, cầm thuốc mỡ bôi lên cho nàng.

Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, cửa sổ nhè nhẹ vang lên, Trì Ngư cảnh giác quay đầu lại, vừa muốn động đậy, đã bị Thẩm Cố Uyên giữ tay lại. Cùng lúc đó, lực bôi thuốc trên lưng đột nhiên mạnh lên, đau đến Trì Ngư kêu "A" lên một tiếng.

"Ngoan, đừng động." Giọng Thẩm Cố Uyên bỗng dịu dàng: "Nhịn một chút."

Nói thì nói như vậy, nhưng lực của hắn một nhẹ hơn một chút nào, Trì Ngư đau đến nước mắt giàn giụa, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta có thể kêu không?"

"Có thể, kêu to tiếng một chút cũng không sao." Trong mắt Thẩm Cố Uyên nổi lên một chút hứng thú, liếc mắt quét qua cửa sổ, khóe môi hơi cong lên.

Trì Ngư không nhịn nữa, ghì chặt đai lưng của mình kêu to lên: "A... Ưʍ... Đau... A..."

Âm thanh này xuyên qua cửa sổ truyền ra ngoài, người bên ngoài nghe thấy đều đỏ mặt, lập tức vượt nóc băng tường, quay về bẩm báo.



"Hả?" Thẩm Khí Hoài vểnh chân ngồi trên ghế chạm bốn móng rồng, nghe xong lời của ám vệ, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nói là đồ đệ, hóa ra là để ấm giường, vậy bổn vương yên tâm rồi."

"Vương gia." Vân Yên nhíu mày: "Nhưng nữ tử đó, quả thực là giống y như đúc với Quận Chúa."

"Thiên hạ rộng lớn, ngươi còn không cho người ta giống nhau sao?" Thẩm Khí Hoài hừ cười: "Nàng ta không thể nào là Ninh Trì Ngư, không bàn cách ăn mặc trang điểm, Ninh Trì Ngư ái mộ bổn vương, bám dai như đỉa nhiều năm, ngươi thấy nàng ấy nhìn nam tử khác nhiều hơn một cái không?"

Vân Yên suy nghĩ một lát, hình như cũng có lí, thi thể ở Di Châu Các vẫn đang trong quan tài, nàng tận mắt nhìn người chết cháy, không thể nào sống lại được. Huống chi, Ninh Trì Ngư là một nữ tử kiên cường cố chấp si tình bất hối như vậy, tuyệt đối không thể nào chớp mắt một cái đã quên vương gia, vui vẻ cùng người khác được.

"Các ngươi tiếp tục theo dõi đi, có động tĩnh gì trở về bẩm báo." Thẩm Khí Hoài đứng dậy, khoác áo choàng lên, hơi mệt mỏi nói: "Bổn vương tới linh đường trước một chuyến."

"Vâng."

Lễ nghi nên làm vẫn phải đầy đủ, cho dù Ninh Trì Ngư là hắn gϊếŧ, cho dù hắn vẫn luôn chỉ là đang lợi dụng nàng, nhưng bây giờ người đã chết rồi, hắn làm một trượng phu chưa thành thân với nàng, thế nào cũng phải đến đau thương một chút.

Chỉ là... Vừa nhìn thấy cờ trắng xung quanh bãi phế tích kia, Thẩm Khí Hoài híp mắt lại, vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm.

"Vương gia, nhiệm vụ hoàn thành rồi! Rất sạch sẽ gọn gàng, không có ai phát hiện ra ta!"

"Vương gia, ngài có thể bôi thuốc giúp ta được không? Ta với không tới."

"Vương gia, chỉ cần là chuyện ngài muốn làm, ta sẽ đi làm thay ngài, ngài đừng không vui mà, có ta nè."

"Ta không đau chút nào, chỉ là có hơi mệt... Vương gia, ngài có thể đỡ ta một chút không?"

Vương gia... Vương gia... Vương gia...

Đáy lòng hơi xiết lại, Thẩm Khí Hoài nhíu mày, phất tay mạnh một cái, phất tan khuôn mặt trong đầu kia, rủa thầm một tiếng, sau đó bước lớn đi về phía trước.

"Vương gia." Người Dư Ấu Vi mặc váy dài trắng, đầu đội lụa hoa màu trắng, nhìn thấy hắn liền ra đón, cắn môi nghẹn ngào: "Trì Ngư của ta... Trì Ngư của ta mất rồi..."

(Editor: Ta nhổ! Lần đầu tiên muốn chửi thề trong lúc edit!!!)

Một gương mặt kiều diễm như hoa lê dính hạt mưa(*), nhìn thấy khiến lòng người đau đớn, mặc là tâm tình không tốt đi nữa, Thẩm Khí Hoài cũng vẫn ôm nàng vào trong lòng cẩn thận an ủi: "Nhìn nàng kìa, khóc thành như vậy, ngày mai mắt sẽ đau đấy."

(*) Gốc: Lê hoa đái vũ 梨花带雨.

"Một người bạn thân với ta như vậy." Nước mắt Dư Ấu Vi rơi rào rào xuống: "Sau này ta có chuyện, phải bộc lộ tâm tình với ai đây?"

Thẩm Khí Hoài thở dài một hơi, xoa tóc nàng, hai người vô cùng ăn ý cùng diễn một màn kịch mèo đực mèo cái khóc chuột, cảm xúc đúng chỗ, biểu tình bi thương, gia nô trông chừng linh cữu xung quanh đều không nhịn được cảm khái hai người này đối với Quận Chúa quả là tình thâm nghĩa trọng.

"Đêm nay để ta trông linh cữu, cô trở về nghỉ ngơi sớm đi." Thẩm Khí Hoài nói: "Trì Ngư trên đời này không bạn bè thân thích, cũng chỉ có ta có thể tiễn nàng ấy một chuyến."

"Nàng ấy không có bạn bè thân thích, vương gia xem tiểu nữ thành cái gì?" Quở trách nhìn hắn một cái, Dư Ấu Vi không đồng ý nói: "Ngài nhật lí vạn cơ(*), vốn đã cực khổ, loại chuyện như trông giữ linh cữu này, vẫn là để tiểu nữ làm đi."

(*)Nhật Lý Vạn Cơ (日理万机): Là một câu thành ngữ chỉ người bận bịu, mỗi ngày đều lo trăm công nghìn việc.

Thẩm Khí Hoài sửng sốt, nhìn chiếc quan tài gỗ tử đàn kia một cái, hơi nhíu mày lại.

"Vương gia không tin tiểu nữ sao?" Dư Ấu Vi không vui: "Bằng hữu tốt nhất của Trì Ngư lúc còn sống chính là ta, ta còn không thể tiễn nàng, nói vài câu nhắn nhủ thôi sao?"

"Cũng được..." Thẩm Khí Hoài gật đầu: "Vậy thì ngươi trông giữ đi."

Cười nhõng nhẽo một tiếng, Dư Ấu Vi đẩy hắn ra ngoài: "Mau đi làm việc ngài nên làm đi, ở đây mọi thứ đều có ta."



Thẩm Khí Hoài một bước ba lần quay đầu đi khỏi, Dư Ấu Vi đứng tại chỗ nhìn theo, nét cười trên mặt chậm rãi thu lại sạch sẽ.

Lúc còn sống không thể tranh giành lại được với nàng, chết rồi lại có thể chiếm một chỗ ở trong lòng vương gia, Ninh Trì Ngư thật sự là một phiền phức! Nàng sẽ không cho Thẩm Khí Hoài cơ hội tưởng nhớ, tiện nhân như vậy, có gì đáng để tưởng nhớ chứ?

Quay đầu lại nhìn linh đường một cái, Dư Ấu Vi nói với gia nô xung quanh: "Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi dùng cơm đi, ta nói chuyện riêng với Trì Ngư một lát."

"Vâng." Gia nô từ hai bên sườn lui ra, đóng cửa viện lại.

Di Châu Các trước kia giống như kim ốc tàng kiều, bây giờ là một bãi đất khô cằn, linh đường đặt ở bên trên, lúc màn đêm buông xuống liền có chút âm khí u tịch.

Dư Ấu Vi hoàn toàn không sợ, khẽ hừ một tiếng, nhặt lấy đệm cói ngồi xuống, trên mặt tràn đầy trào phúng nhìn bài vị kia: "Thẩm Ninh Thị Trì Ngư, lúc sống ti tiện, ngược lại lúc chết được quý trọng. Tiếc là cho dù dùng quan tài gỗ tử đàn thượng hạng thì ngươi cũng là một đứa con hoang mà thôi."

"Nửa năm nay giả làm bằng hữu với ngươi thật sự rất mệt, cũng may cố gắng của bổn tiểu thư cũng không uổng phí, ngươi chết rồi, ta lập tức sẽ có thể lên làm vương phi của Bi Mẫn này. Ha ha ha, làm bằng hữu, có phải ngươi cũng nên chúc phúc một chút cho ta không?"

Linh án đột nhiên chấn động, Dư Ấu Vi liếc mắt nhìn, không có chút ý kính sợ nào: "Nổi giận rồi? Đừng mà, như vậy đã nổi giận, vậy nếu ngươi biết thư ngươi muốn đưa cho hắn đều bị ta đốt rồi, không phải sẽ tức đến nhảy từ trong quan tài ra sao?"

Rút que hương từ trong bát hương ra lắc lắc chơi đùa, Dư Ấu Vi cười độc ác: "Nhưng ngươi đừng trách ta, không phải ta không hiền hậu, là ngươi quá chướng mắt. Chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ không leo lên được vị trí vương phi, cho nên chỉ có thể hi sinh ngươi thôi."

"Có điều tốt xấu gì ngươi đối với ta cũng coi như chiếu cố rất nhiều, thế này đi, đợi đến lúc ta bước vào vương phủ này, nhất định sẽ mặc giá y xinh đẹp nhất, giẫm lên Di Châu Các này, để ngươi nhìn xem ta làm sao để trở thành vương phi của hắn, thế nào? Ha ha ha!"

Gió lạnh từng trận, thổi trúng cờ trắng bay phần phật, Dư Ấu Vi cảm thấy sau lưng phát lạnh, không nhịn được nhìn nhìn bốn phía, sau đó cười lạnh: "Chết rồi còn muốn đến hù dọa ta? Nằm mơ! Người chết thân tàn, cho dù ngươi hóa thành lệ quỷ, thì có thể thế nào?"

Vừa mới dứt lời, Dư Ấu Vi liền cảm thấy trước mắt có thêm một người, nàng ta hoảng sợ ngẩng mạnh đầu lên, trên mặt đã bị một cái tát.

"Bốp!"

"Có thể gϊếŧ ngươi."

Thanh âm của Ninh Trì Ngư vang lên trước mặt, Dư Ấu Vi sững sờ, bị đánh đờ ra vẫn còn chưa phản ứng lại được, thì đã cảm thấy cổ của mình bị người ta bóp chặt, cả người bị nhấc lên.

"Ngươi tưởng rằng ngươi có thể sống yên lành sao? Dư Ấu Vi."

Nến trắng cạnh quan tài lắc lư vài cái liền vụt tắt, cả linh đường một mảng đen kịt, chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt trước mặt này, cùng với một đôi mắt đỏ như máu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Sợ hãi trừng lớn mắt, Dư Ấu Vi dùng sức bắt lấy tay nàng, hai chân đạp loạn, cố gắng hít thở, lại bị bóp đến sắc mặt tím tái: "Ngươi..."

"Không nhận ra ta hả? Tỷ muội tốt của ta." Ninh Trì Ngư cười thê lương: "Không phải ngươi muốn trông giữ linh cữu cho ta, nói chuyện riêng tư sao? Ta đến tìm ngươi nói chuyện rồi này."

"A..." Dư Ấu Vi dùng hết toàn lực giãy dụa, kêu gào ra tiếng: "Quỷ a..."

Âm cuối còn chưa rơi xuống, trên mặt đã chịu thêm một cái tát, thanh âm lanh lảnh, vang vọng cả linh đường.

"Mất công ta moi tim moi phổi ra đối xử với ngươi, tâm địa của ngươi đúng thật là ác độc. Chẳng trách Thẩm Khí Hoài lại đối xử với ta như vậy, hóa ra đều là vì ngươi."

Tay nâng lên, hung hăng đập xuống, Trì Ngư quẳng mạnh nàng ta xuống đất, nghe thấy tiếng xương cốt đứt đoạn, một chân giẫm lên tay của nàng ta, cười gằn không ngớt: "Hóa ra lòng người có thể đáng sợ đến mức độ này, vậy quỷ như ta cũng không thể thua kém ngươi, ngươi xuống dưới cùng ta nhé?"

Âm cuối của lời này nàng kéo rất dài, gió lớn bốn phía lập tức thét gào, tiền giấy bay loạn, giống như trong nháy mắt đã biến thành địa ngục.

Dư Ấu Vi vừa đau vừa sợ, sắc mặt trắng bệch, búi tóc lộn xộn, ôm cánh tay cuống quýt kêu thảm thiết: "Cứu mạng! Cứu mạng..."

Thủ vệ đi tuần đúng lúc đi qua, nghe thấy tiếng hô, lập tức xông vào Di Châu Các, vây kín linh đường.