Chương 3

Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô nói chuyện, giọng nói không giống với những người con gái khác, hơi khàn nhưng nghe rất dễ chịu.

Tôi sửng sốt một lúc: “Cô không cảm ơn tôi à?”

Cô ấy liếc nhìn tôi: "Tôi trả tiền cho anh rồi mà."

Cô còn nói: "Giá cao gấp mười lần bình thường, nên anh phải bảo vệ tôi cho tốt"

Tôi vô thức nói: "Mười lần?!"

Cô cau mày không nói gì.

Ông trời ơi.

Cha tôi chỉ đưa tôi gấp đôi số tiền thôi!

Nơi này thực sự rất vắng.

Không những không thấy bọn sát thủ mà ngay cả người trong đội hộ tống của tôi cũng không thấy đâu.

Sau khi trời tối, khu rừng yên tĩnh đến lạ thường.

Lúc đi săn về, tôi hưng phấn hét lên: “Tần tiểu thư, tôi tìm được một chỗ tốt rồi nè!”

Cô ấy tên là Tần Miên, tôi hỏi rất nhiều lần cô ấy mới nói cho tôi biết.

Tần Miên quay sang nhìn tôi, còn chưa kịp trả lời, tôi đã nắm lấy cổ tay cô.

"Đi thôi! Tôi dẫn cô đi xem!"

Tần Miên lảo đảo bị tôi kéo theo, giọng không vui: "Tôi không. .."

“Đi đi rồi cô sẽ thích!”

Tôi kéo cô ấy ra khỏi hang động và đi theo bảng chỉ dẫn lên núi.

Có một suối nước nóng rất khuất trên đỉnh núi.

Tôi đứng bên suối nói: “Nhìn này!”

Tần Miên lông mày hơi giãn ra.

"Chuyến này đi đường sợ là bám nhiều bụi, tắm rửa cho sạch sẽ đi." Tôi nói.

Tần Miên sững người một lúc, đột nhiên quay sang nhìn tôi.

Tôi ngạc nhiên hiểu ra vội phản ứng lại.

"Chậc, tôi không có ý lợi dụng cô đâu nhé.”

“Thật ra… Tôi cũng là con gái đấy.”

Mắt Tần Miên hơi mở to, không thể tin nhìn tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy trên mặt Tần Miên.

Tôi biết Tần Miên không tin, không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết thở dài rồi nắm tay cô đặt lên ngực mình.

"Sờ thử đi, tôi đang mặc áo nịt ngực."

Tần Miên: "..."

Tần Miên bối rối hất tay tôi ra.

Tôi vốn đã đứng không vững nên mất thăng bằng và rơi thẳng xuống suối nước nóng gần đó.

Nước tạt khắp người Tần Miên.

Tôi đứng dậy khỏi mặt nước, dùng tay lau bừa bãi trên mặt.

Khi nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Tần Miên đang chạy trối chết rời khỏi đây.

Tôi vội vàng hét lên: “Chờ một chút!”

Tần Miên dừng lại, quay lưng về phía tôi.

Giọng tôi trầm xuống: “Tần tiểu thư, cô thật sự không muốn ngâm mình trong suối nước nóng sao?”

Cô ấy không quay đầu lại mà trả lời: “Không.”

Tôi cởϊ qυầи áo trên người, hỏi Tần Miên: "Tôi có thể làm phiền cô một việc được không?"

Tần Miên: “Nói đi.”

Tôi thở dài: “Lại gần đây.”

Suối nước nóng có sương mù, tôi không nhìn rõ cô ấy, Tần Miên có thể cũng không thấy tôi. Tôi cảm thấy khó chịu khi phải nói chuyện mà không nhìn rõ mặt đối phương.