Chương 4

Tần Miên không nói gì, một lúc sau tôi nghe thấy giọng của cô truyền đến từ bên này.

Còn cách tôi vài bước, cô ấy đột ngột dừng lại.

Giọng nói thay đổi: "Cô đang làm gì vậy?"

Tôi nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình nói một cách thành thật: "tắm suối nước nóng."

Cô gái này thật kỳ quái, cô ở bẩn lại bắt tôi ở bẩn theo cô sao?

Tần Miên trầm giọng: “Vậy cô gọi tôi tới làm gì?”

Cô ấy không chỉ kỳ lạ, mà còn rất xấu tính nữa.

Không nói nhiều, tôi lấy từ trong áo ra một lọ thuốc đặt nó bên suối nước nóng.

"Làm phiền Tần tiểu thư thoa thuốc giúp tôi, tôi không thể tự mình làm được.”

Chỉ là thoa thuốc thôi mà, vậy mà đợi một nén nhang sau cô ấy mới chậm rãi đi tới.

Tôi định quay lại, nhưng Tần Miên giữ vai tôi.

"Đừng quay lại!"

Tôi sững người một lúc: “Ồ.”

Dù sao vết thương ở lưng, không cần quay đầu lại.

Tôi nằm xuống phiến đá nhẵn nhụi, nhắm mắt lại nói: “Cảm ơn”.

Người phía sau hồi lâu không nhúc nhích.

“Sao lại bị thương ở lưng vậy?”

Tôi “à” một tiếng rồi thản nhiên nói: “Đánh nhau với đám sơn tặc, sơ ý bị thương."

Tần Miên không nói gì, cầm lọ thuốc ngồi xổm xuống sau lưng tôi.

Thấy không khí hơi căng thẳng nên tôi nói đùa: "Sao vậy? Lưng tôi không đẹp bằng lưng cô phải không?"

Sau lưng tôi đầy những vết sẹo lớn nhỏ chi chít.

Tôi cười: “Đưa thuốc cho tôi, thật có lỗi với cô.”

Tiếng cười ngưng bặt, tiếp đó là tiếng hít thở——

Tần Miên không nói tiếng nào rắc bột thuốc lên chỗ vết thương.

Cái cô gái này!

Thật mạnh tay a!

Tôi lầm rồi, tôi cho rằng tiểu cô nương thoa thuốc nhất định sẽ tỉ mỉ, nhẹ nhàng.

Nhưng ai ngờ…. : “tôi có thể tự mình làm được!”

Tôi đau thấu tâm can, Tần Miên đặt lọ thuốc trong tay xuống: "Được thôi"

Tôi nghiến răng: "Cảm ơn."

Tần Miên: "Không có gì."

Tôi: "..."

Tôi nằm xuống tảng đá không lên tiếng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, trăng đã lên cao.

Tôi mặc y phục, đang định quay về thì thấy Tần Miên ngồi đưa lưng về phía tôi cách đó không xa.

"Tần tiểu thư? Sao còn chưa về?"

Cô ấy quay đầu lại nhàn nhạt nhìn tôi nói: "Đi thôi."

Tôi sững người một lúc, có phải cô... đang đợi tôi không?

Chưa kịp hỏi, Tần Miên đã tự mình đi trước.

Tôi mỉm cười.

Tiểu thư tuy hơi thô lỗ nhưng vẫn là người tốt!

Sau khi trở về hang động, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Tôi đốt lửa và làm một số rào chắn ở cửa hang, lúc quay trở lại, Tần Miên đã ngủ say.

Tôi khoác chiếc áo choàng vẫn còn sạch sẽ lên người cô ấy.

Ban đêm gió to, tiểu thư gầy yếu, nếu bị cảm lạnh sẽ gặp rắc rối lớn.

Tôi dựa vào bức tường đá và từ từ nhắm mắt lại.