Chương 7

"Cha muốn con có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

"Nghe lời cha! Đi đi!"

Tôi không nói gì, vung tay đánh vào sau gáy khiến ông bất tỉnh.

Nếu tôi bỏ trốn, tiêu cục Hằng Thông sẽ gặp rắc rối.

Tôi không muốn thấy ông buồn, nên trước khi cha tỉnh lại, tôi đã lên ngựa về kinh.

Tôi học quy tắc và lễ nghi với mama một tháng bên ngoài hoàng cung.

Đến ngày lành đã ấn định, tôi được rước vào Đông Cung của thái tử trên chiếc kiệu đỏ.

Sau khi trải qua tất cả các nghi thức tẻ nhạt, eo của tôi như muốn gãy.

Nó còn mệt hơn cả việc luyện võ!

Tôi ôm đầu và lo lắng ngồi xuống mép giường.

Tôi muốn đi nhà xí.

Chờ mãi, thái tử vẫn chưa đến.

Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, tôi mở khăn trùm đầu và lao ra cửa.

..........

Sau khi giải quyết xong việc trọng đại của đời người, tôi đi lạc vào hoa viên rộng lớn phía sau Đông Cung.

Đi mấy vòng mà vẫn không tìm ra căn phòng tân hôn ban đầu ở đâu.

Lạ thật đấy.

Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng không có ai xung quanh, nhón chân nhảy lên hàng rào. Tôi nhìn thấy người ở phía bên kia bức tường.

"Miên Miên???"

Tần Miên đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.

Tôi nhảy xuống trước mặt cô ấy.

Miên Miên mặc trường bào màu đỏ, tóc buộc sau lưng bằng khăn gấm cũng màu đỏ, trông thật xinh xắn.

"Cô đẹp quá."

Tôi không do dự mà khen Miên Miên, nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Còn mặc đồ cưới nữa?!"

Tần Miên sững người một lúc, định mở miệng nói.

Tôi lờ mờ đoán ra điều gì đó.

"Thái tử cũng cưới cô..."

Tần Miên nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Tôi bắt đầu nổi cáu: "Thái tử đúng là tên tra nam chính hiệu! Sắp chết rồi lại còn trăng hoa, cưới một cô gái xinh đẹp để về làm quả phụ cho hắn à!"

Tần Miên nhíu mày: "Thái tử sắp chết sao?"

Tôi tự tin gật đầu: "Ừa! Không còn lâu nữa đâu!"

Mặc dù Miên Miên đã tiết lộ tôi là nữ nhi nhưng tôi cũng không trách cô ấy.

"Ồ." Tôi thở dài, "Yên tâm đi, sau khi thái tử qua đời, tôi sẽ đưa cô đi."

"Trông cô thật xinh đẹp, nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt."

Ngay khi tôi vừa nói dứt câu, có tiếng bước chân dồn dập.

Tôi phản ứng rất nhanh, nắm lấy cánh tay Tần Miên: "chạy!"

Cô ấy túm lấy tay tôi: "Chạy làm gì?"

Tôi sửng sốt, phải rồi, chạy làm gì?

Tôi không làm gì sai cả.

Đang nói, phía trước và sau đều bị người chặn lại.

Một ma ma ăn mặc lộng lẫy vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Miên: "Điện hạ! Không ổn, thái tử phi trốn rồi..."

Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.

Giọng nói đột ngột dừng lại.

"...Tìm thấy thái tử phi rồi."

....................