Chương 19

Khang Ba nhắc nhở nhưng thật ra là muốn hỏi ông chủ có cần tránh tình huống xấu hổ này không.

Nếu muốn tránh thì luôn có cách, chỉ cần gợi ý cho Phạm Trí Sâm chuyến thăm Giang Thành này là để khảo sát, còn chuyện đính hôn là chuyện riêng tư.

Với trí thông minh của Phạm Trí Sâm ông ấy đương nhiên hiểu được, sẽ không nhắc lại mấy lời như vợ chồng son trên bàn rượu. Một khi ông ấy không đề cập đến cũng sẽ nhắc nhở mấy vị khách khác đừng nhắc.

Đồng thời tình trạng mời rượu ông chủ và Điền Thanh Lộ cũng không xảy ra.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Bây giờ đã biết tôi và Điền Thanh Lộ đính hôn, đề cập hay không đề cập, mời rượu hay không mời rượu có gì khác nhau?" Anh không có thời gian quan tâm đến một ly rượu, bây giờ việc cần phải suy tính là về sau ở Giang Thành anh phải làm thế nào để xóa bỏ cục diện bế tắc này.

Khang Ba không nói nữa.

Nghiêm Hạ Vũ nhận được thông báo, anh vừa đi vừa mở điện thoại.

Bên kia nói: [Đã xử lý ổn thỏa.]

Anh trả lời: [Cảm ơn trưởng đài Triệu giúp tôi.]

Bên kia hỏi: [Ôn Địch là gì của cậu?]

Nghiêm Hạ Vũ nói: [Cô ấy là người có thể tùy tiện đe dọa tôi nhưng tôi lại không thể làm gì cô ấy.]

Trong phòng riêng ván bài đã kết thúc.

Việc Ôn Địch rời đi chỉ là một việc nhỏ, không ảnh hưởng đến bữa tiệc.

Khi mọi người đến đông đủ Phạm Trí Sâm đến mời Nghiêm Hạ Vũ, cố ý giữ một chỗ bên cạnh Điền Thanh Lộ, bọn họ nhất định nghĩ vợ chồng son cần ngồi cùng nhau.

Điền Thanh Lộ từ nhà vệ sinh đi ra chỉ thấy chỗ kia còn trống.

Cô ta treo túi lên lưng ghế của Nghiêm Hạ Vũ rồi ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

Dù cuộc hôn nhân của cô ta và Nghiêm Hạ Vũ đã có nhiều lỗ hổng như tổ ong nhưng cô ta vẫn cần phải giữ thể diện cho mình.

Cô ta phải giả vờ mình đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

“Tiếc là cháu gái tôi lại có bữa tiệc khác nếu không mấy người trẻ tuổi có thể trò chuyện.” Phạm Trí Sâm nhắc tới Ôn Địch.

Hiện tại Ôn Địch đã có độ nổi tiếng nhất định, tuy không tính là cái tên đình đám nhưng vẫn được hầu hết người trẻ tuổi biết đến.

Tất nhiên dù có nổi tiếng đến đâu cũng không có nghĩa là Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đều có thể nhận ra.

"Tên của cháu gái tôi có thể mọi người còn chưa nghe đến." Sau đó ông ấy kể tên một số kịch bản do Ôn Địch viết.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Tôi biết con gái của Ôn tổng, cô ấy là biên kịch phim truyền hình rất có danh tiếng, có tài hoa, mỗi kịch bản đều có linh tính."

Ôn Trường Vận thay con gái khiêm tốn: "Nghiêm tổng khen sai rồi."

Tần Tỉnh trong lòng trả lời: Anh ta không có khen sai, bây giờ anh ta không theo đuổi được con gái ông.

Sau đó chủ đề xoay quanh Ôn Địch không có mặt, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ ngưỡng mộ tài năng của Ôn Địch, lại là con gái của người giàu nhất Giang Thành, về sau mọi người không hẹn mà cùng trò chuyện về Ôn Địch.

Phạm Trí Sâm và Ôn Trường Vận khi còn trẻ có mối quan hệ rất tốt, sau này sự nghiệp của hai người ngày càng mở rộng, cả năm cũng hiếm khi gặp nhau, ông ấy không biết tình trạng tình cảm hiện tại của Ôn Địch: "Lão đệ, cháu gái tôi khi nào thì đưa bạn trai về, Không thể chỉ lo bận rộn công việc."

Ôn Trường Vận tránh nặng nói nhẹ: "Đứa nhỏ này tôi vẫn luôn nuôi thả, mọi chuyện đều theo ý nó."

Phạm Trí Sâm lôi kéo làm quen với Điền Thanh Lộ: "Điền Thanh Lộ quen biết rất nhiều tài năng trẻ nếu cháu gái tôi không có bạn trai, đến lúc đó làm phiền Điền tổng giới thiệu cho một người."

Ông ấy nâng ly của mình với Điền Thanh Lộ.

Điền Thanh Lộ mỉm cười: "Chỉ cần cô Ôn thích là được."

Cô ta gõ vào ly rượu trên bàn, cụng ly rồi lơ đãng nhấp một ngụm.

Điền Thanh Lộ ăn vài miếng rồi để đũa xuống, cầm lấy đôi đũa công cộng gắp cho Nghiêm Hạ Vũ vài miếng rau.

Nghiêm Hạ Vũ nhỏ giọng nói: "Không cần, tôi không bao giờ ăn đồ của người khác gắp."

Điền Thanh Lộ vẫn mang nụ cười trên môi, cô ta hơi dựa vào người anh, mỉa mai đáp: "Trước đây anh cũng không ăn những món mà Khương gắp cho anh sao?"

Đây là lần đầu tiên cô ta nhắc tới Khương Quân Tinh trước mặt Nghiêm Hạ Vũ, cô ta đã ghen tuông với người phụ nữ này nhiều năm như vậy, người phụ nữ đó như cái gai đâm vào tim năm này tháng nọ, nhổ cũng đau, không nhổ ra cũng đau.

Nghiêm Hạ Vũ thản nhiên nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại có ý khıêυ khí©h: "Cô cảm thấy nhàm chán sao?"

Điền Thanh Lộ mỉm cười: "Chỉ là bởi vì quá nhàm chán."

Khi những người cùng bàn nhìn thấy họ thì thầm nói chuyện thức thời không tới quấy rầy mà nói chuyện phiếm với Tần Tỉnh và trợ lý Khang.

Trên bàn tiệc Tần Tỉnh rất thào thạo, vừa nói mấy câu đùa giỡn khiến Ôn Trường Vận cũng phải bật cười.

Điền Thanh Lôn chậm rãi nhai, cô ta liếc nhìn anh: "Chán quá rồi, tôi muốn biết rốt cuộc anh có muốn ăn món mà Khương Quân Tinh gắp hay không."

Nghiêm Hạ Vũ không trả lời.

Điền Thanh Lộ lẩm bẩm nói: "Còn vị vừa rồi thì sao?"

Ám chỉ Ôn Địch.

Nghiêm Hạ Vũ thỏa mãn trí tò mò của cô ta: "Tôi không trông chờ cô ấy có thể chịu khó gắp đồ ăn cho tôi, đều là tôi gắp cho cô ấy. Cô ấy luôn muốn tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, để đôi tay của cô ấy có thể nghỉ ngơi."

Điền Thanh Lôn đang nhai rau nhưng cảm giác nhạt như nước ốc, lại không thay đổi sắc mặt: "Này, tối nay trưởng đài Triệu mà anh tìm là lão đại du lịch văn hóa?"

Nghiêm Hạ Vũ lại liếc nhìn cô ta, ánh mắt muốn hỏi cô ta có ý gì.

Điền Thanh Lộ nhàn nhạt nói: "Sau khi Ôn Địch rời đi Phạm Trí Sâm nhận được một cuộc gọi khác. Ông ta là lão đại du lịch văn hóa, ông ta cũng tới đây để nhờ người. Chẳng lẽ anh lại tìm hai nhóm người sao?"

Nghiêm Hạ Vũ chỉ yêu cầu người liên lạc với trưởng đài Triệu, không đi tìm người bên du lịch văn hóa.

Chỉ có một khả năng, chính là quan hệ Ôn Địch tự mình tìm đến để giải vây.

Điền Thanh Lộ cuối cùng nói: "Anh nói xem cô ấy không muốn gặp anh đến mức nào. Tối nay anh cũng thấy rõ, cô ấy sẽ không chấp nhận tình cảm của anh."

Sau đó, cô ta ngồi thẳng dậy.

"Điền tổng, hoan nghênh cô đầu tư vào Giang Thành, có chỗ nào cần giúp đỡ thì không cần khách khí" Ôn Trường Vận thấy hai người nói chuyện giống nhau, ông tận tình với vai trò chủ nhà mời rượu Điền Thanh Lộ.

Điền Thanh Lộ vội vàng cầm ly lên: "Cảm ơn Ôn đổng."

Hai người nói một vài câu lấy lệ, Điền Thanh Lộ nể mặt một hơi uống cạn ly rượu.

Ôn Trường Vận mời rượu Điền Thanh Lộ sau đó đến Nghiêm Hạ Vũ.

Ly rượu của Nghiêm Hạ Vũ chỉ còn một nửa, vì vậy anh để người phục vụ rót đầy, sau đó cầm ly đứng lên.

"Nghiêm tổng, sao anh đứng dậy rồi, mau ngồi xuống đi."

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ngài là trưởng bối, nên làm."

Điền Thanh Lộ trong lòng cười lạnh một tiếng, đây là lần đầu tiên anh bị mời rượu mà chủ động đứng dậy.

Phạm Trí Sâm trong lòng nói, tôi lớn tuổi hơn Ôn Trường Vận, lúc tôi mời rượu cũng không thấy anh lễ phép như vậy. Ông ấy cũng rất xúc động, mời Ôn Trường Vân đến chơi đêm nay là quyết định khôn ngoan nhất, từ đầu đến cuối thái độ của Nghiêm Hạ Vũ đối với Ôn Trường Vận đều rất khiêm tốn.

Qua ba tuần rượu mọi người dần làm quen với nhau.

Ôn Trường Vận đồng thời mời rượu Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ: "Chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn."

Lần này Nghiêm Hạ Vũ không đứng lên, bởi vì khi anh đứng lên Điền Thanh Lộ cũng phải đứng lên, điều này đồng nghĩa với việc nhận lời chúc phúc của ông ấy.

Anh nói: "Không cần vội chúc phúc, sau này ngài chúc phúc cũng được."

Sau đó đem ly rượu một hơi uống cạn.

Câu nói đó rơi vào tai của những người khác nhau có những cách hiểu khác nhau.

Tình cờ Ôn Địch trở thành đại sứ quảng bá du lịch của Giang Thành.

Sau đó, dì hai nói với cô rằng bà nhờ một lão đại văn lữ đi nhờ người, trước tiên tìm trưởng đài Triệu nhưng lúc đó điện thoại di động của Giám đốc Triệu luôn bận, không thể gọi được.

Dì hai sốt ruột sợ chậm trễ chuyện của Ôn Địch, đành phải nhờ phía bên văn lữ.

Không cần nghĩ cô cũng biết là ai đã tìm thấy trưởng đài Triệu.

Hai tuần sau, Ôn Địch nghe được từ ba mình rằng hợp đồng giữa Phạm Trí Sâm và tập đoàn Kinh Việt để xây dựng một nhà máy đã được ký kết, việc thực hiện bắt đầu một ngày sau khi Nghiêm Hạ Vũ trở về Bắc Kinh.

Sau hai năm lẻ ba tháng, dự án bắt đầu đàm phán từ mấy năm trước cuối cùng đã hoàn thành.

Phạm Trí Sâm coi Ôn Trường Vận và Ôn Địch là những ngôi sao may mắn, ngoài miệng nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được nhưng ông ấy vẫn tỏ ra chút tâm ý, cho Ôn Địch phòng ở nhà hàng Giang Cảnh một tháng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến.

Ôn Trường Vận xã giao không ngừng, cũng không có thời gian thường xuyên đi cùng cô, Ôn Địch chỉ đành đi một mình, mấy ngày sau liền ăn hết mấy món đặc trưng của nhà hàng.

Ăn một mình thật nhàm chán và cô đơn.

Cô mang theo máy tính bảng đến, lúc suy nghĩ kịch bản theo yêu cầu của Minh Kiến Quân không muốn ăn, qua lâu như vậy rồi cô vẫn chưa suy nghĩ ra.

Có vẻ như linh cảm đang cạn kiệt.

Ôn Địch tựa lưng vào ghế, nhìn hơi nước mênh mông trên mặt sông.

Hôm nay trời nổi gió, cách cửa sổ bằng kính vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít trên sông.

Ngẩn người nhìn chằm chằm mặt sông nửa giờ, ông bà nội gọi video cho cô.

Bọn họ đã ra ngoài được gần một tháng và tạm thời chưa có ý định quay trở lại.

Bà nội hưng phấn kể chuyện với cô, mấy cửa hàng nhỏ hơn hai mươi năm trước bà và ông nội đến vẫn còn mở cửa, bà chủ cũng lên chức bà nội, vừa trông tiệm vừa chăm cháu.

"Nhìn thấy đứa bé này không?" Bà nội đang ngồi cạnh bàn trong cửa hàng nghỉ ngơi, chỉ chỉ vào đứa bé hai ba tuổi bên cạnh: "Lúc trước dẫn con đến con cũng nhỏ tầm này đấy, bà chủ còn đi nấu nước nóng pha sữa cho con uống."

Ôn Địch không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhìn thấy những nơi cô từng đi qua khi xem ảnh và video.

Khi đó bố mẹ cô đều bận, ông bà đã đưa cô đi du lịch khắp nơi.

Một số người khen ngợi cô có linh tính, phần lớn linh tính này là do ông bà cho cô, họ cùng cô đọc sách và đưa cô đi du lịch. Cũng có thể có một phần do di truyền, còn có sự yêu thương của gia đình.

Cô được chiều chuộng mà lớn lên, kể cả ba năm ở bên Nghiêm Hạ Vũ.

Chỉ là hiện tại cái gọi là linh tính này đã chết trong một cuộc tình không thành.

Cô không cam lòng.

Nhưng nó đã chết rồi.

"Bà ơi, đây là nơi nào? Bà có thể sắp xếp hành trình đi lại cho cháu. Khi nào rảnh cháu sẽ đi chơi."

Bà nội nói: "Đó là thôn Vân Thụ. Du lịch phát triển rất tốt. Khi nào quay về bà và ông nội sẽ phân loại. Bà sẽ sắp xếp những bức ảnh đã chụp hai lần cho cháu. Có thể khi cháu quay lại sẽ có những thay đổi. "

Thôn Vân Thụ là một ngôi làng nằm trên núi với phong cảnh tuyệt đẹp.

Ôn Địch nhớ kỹ.

Sau ba tuần ở Giang Thành, Ôn Địch dự định ngày mai sẽ trở về Bắc Kinh.

Cô đã quyết định sẽ chuyển đến ngôi nhà nào, cũng là một căn hộ chung cư nhưng lớn hơn ngôi nhà trước. Cách đây vài năm căn nhà đã được lắp đặt thiết bị nhưng không phải phong cách yêu thích của cô, cô đã yêu cầu nhà thiết kế thiết kế lại, phải mất ba tháng mới lắp đặt xong.

Trước khi Ôn Địch quay trở về Bắc Kinh đã thảo luận với Kỳ Minh Triệt: [Tôi có thể thuê căn hộ của anh trong ba tháng được không? Ngôi nhà mới đang được sửa sang lại.]

Kỳ Minh Triệt: [Cô có thể thuê nó trong nửa năm cũng được.]

Ôn Địch thích nói chuyện với người sảng khoái, coi như là cảm tạ: [Khi nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm.]

Kỳ Minh Triết trả lời: [Cô biết đấy, tôi không bao giờ dùng bữa với những người không quan tâm đến thức ăn.]

Lúc trước Ôn Địch khi ăn cơm luôn luôn phân tâm, bản thân không nhịn được sẽ phân tâm.

Cô nói: [Đừng lo lắng, sự chân thành khi mời anh ăn tối vẫn phải có.]

Hai người hẹn nhau đi ăn.

Đêm đó Ôn Địch quay trở về Bắc Kinh và gặp Kỳ Minh Triệt.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà hàng này, là chỗ của Kỳ Minh Triệt, trang trí rất đặc sắc, chỉ có người quen với ông chủ mới có thể hẹn trước, không cho công khai.

Kỳ Minh Triệt đêm nay vẫn mặc áo phông màu hồng, Ôn Địch liếc mắt nhìn hoa văn trước mặt vài lần: "Anh rất thích màu hồng nhạt?"

"Cũng không phải." Kỳ Minh Triệt rót nước cho cô và nói: "Tôi mua nó trên mạng. Lúc đặt không chú ý nên mua nhầm năm cái, không mặc thì lãng phí."

Ôn Địch: "..."

Kỳ Minh Triệy chống cằm, thảnh thơi uống nước, "Vừa mới từ quê trở về?"

"Ừm."

"Chỉ là thất tình mà thôi, không phải là mất điện thoại, đến nỗi vậy sao?"

"Ai nói với ai nói anh tôi về quê vì bị thất tình?"

Kỳ Minh Triết không nói lời nào, tiếp tục uống nước.

Ôn Địch thuận miệng nói chuyện với anh ta: "Ở nhà điều chỉnh tâm trạng một chút. Tiện thể tôi nhận công việc mới, quay video quảng cáo cần một chút thời gian."

Cô nhìn anh ta: "Còn anh, yêu bao nhiêu lần rồi?"

Kỳ Minh Triệt đón nhận ánh mắt vô cùng buồn chán của cô, nhìn thấy dáng vẻ qua loa của cô, anh ta cũng qua loa nói: "Tôi không nhớ rõ."

Ôn Địch chỉ thuận miệng hỏi một chút, không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác.

"Rất buông thả phải không?"

“Không sao.” Ôn Địch từng viết về lãng tử, cô nói: “Bạn thân nhất của tôi là Thẩm Đường, cô ấy có một người bạn là lãng tử điển hình. Anh có biết tại sao trên biển lại có nhiều sóng không? Chính là buổi tối anh ta ra ngoài buông thả."

*Buông thả trong tiếng Trung là 浪, còn có nghĩa là sóng, chị Địch kiểu chơi chữ.

Kỳ Minh Triệt mỉm cười: "Sau khi anh ta đi ngủ thì bọt nước trên biển là do tôi tạo ra đấy."

Ôn Địch cụng ly với anh ta: "Sóng sau xô sóng trước."

Ngay khi Kỳ Minh Triệt nhấp vài ngụm, giám đốc chương trình 《Như hình với bóng》đã gửi cho anh ta một tin nhắn, nhắc anh ta cập nhật blog, chỉ cần đăng một vài bức ảnh liên quan đến chương trình là được.

Tối mai tập đầu tiên của 《Như hình với bóng》 sẽ được phát sóng.

Kỳ Minh Triết ở trong album tìm thấy hai tấm ảnh đã tồn kho từ lâu, sau đó đăng lên blog, ngày hôm sau liền lên hotsearch.

Hai tấm ảnh đều là Ôn Địch, một tấm là bóng lưng cô cầm ô đi trong mưa, anh ta tiện tay tải xuống, tấm ảnh thứ hai chụp khi cô đứng trước cổng homestay quay đầu nhìn lại.

Vào ngày phát sóng 《Như hình với bóng》 chủ đề về chương trình leo lên top tìm kiếm hot.

Nghiêm Hạ Ngôn cũng đang theo dõi chương trình tạp kỹ này, trước đây cô ấy chưa từng xem chương trình tạp kỹ, có thời gian cũng chỉ xem hai tập, lần này hoàn toàn là vì Ôn Địch cô ấy mới tò mò và xem rất đúng giờ.

"Đây, uống một ly sữa." Diệp Mẫn Quỳnh đưa một ly sữa ấm cho con gái, bà ấy thuận thế ngồi xuống bên cạnh con gái.

Nghiêm Hạ Ngôn thường sống trong căn hộ riêng của mình, vào cuối tuần mới trở về với mẹ.

Diệp Mẫn Quỳnh không bao giờ để ý đến tin tức giải trí: "Đây là chương trình tạp kỹ nào?"

Nghiêm Hạ Ngôn: "Chương trình này mẹ chưa từng xem, hôm nay vừa phát sóng tập đầu tiên."

Trên màn ảnh đang chiếu cảnh của cô và Tân Nguyên, Diệp Mẫn Quỳnh từng xem qua phim truyền hình do Tân Nguyên diễn: " Người hợp tác với Tân Nguyên là ai vậy? Không nhận ra."

Nghiêm Hạ Ngôn nói: "Đó là một nhϊếp ảnh gia. Chương trình tạp kỹ này là một ngôi sao và một nhϊếp ảnh gia hợp tác. Khá thú vị."

Ống kính thay đổi chuyển đến một nhóm khách mời khác.

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn những vị khách mời trên màn hình và cau mày: "Hai người này nhìn rất quen mắt. Hình như đã gặp họ ở đâu rồi."

Nghiêm Hạ Ngôn ngập ngừng thăm dò nói: "Mẹ, mẹ có biết Ôn Địch không?"

"Nhìn ai quen mắt vậy?" Một giọng nói xen vào cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

Diệp Mẫn Quỳnh ngẩng đầu lên và hỏi con trai: "Sao hôm nay con có thời gian rảnh vậy?"

Nghiêm Hạ Vũ đưa chiếc áo khoác cho dì và nói: "Thuận..." đường, chữ phía sau còn chưa kịp thốt ra Nghiêm Hạ Ngôn đã cắt lời: "Có một đám cháy ở sân sau của anh ấy, kết quả bị một mồi lửa đốt rụi, không đến đây thì anh ấy có thể đi đâu?"

Diệp Mẫn Quỳnh vỗ đầu con gái: "Nói cho đàng hoàng, đốt cái gì!"

Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn em gái, ngồi xuống phía bên kia của mẹ mình và nhìn vào TV.

Trên TV Ôn Địch đang làm một nhiệm vụ khó khăn.

Khi cô quay tập đầu tiên anh và cô vẫn còn khá tốt, anh luôn cho vận chuyển và món ăn và canh bằng đường hàng không cho cô.

Nghiêm Hạ Vũ tiếp tục những lời bị cắt ngang ban nãy, hỏi mẹ một lần nữa: "Mẹ, mẹ nhìn ai quen mắt?"

"Là Ôn Địch và nhϊếp ảnh gia này." Diệp Mẫn Quỳnh đột nhiên nhớ ra: "Mẹ thấy rất quen mắt mà, tối qua mẹ với dì ăn cơm đã gặp cả hai người bọn họ ở bàn bên cạnh. Chương trình tạp kỹ này có kịch bản, để tạo chủ đề nên cố tình làm cho họ trông giống như có mâu thuẫn."

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Ý của mẹ là gì?"

Diệp Mẫn Quỳnh nói: "Tối hôm qua lúc ăn cơm hai người họ vừa cười vừa nó, căn bản không hề lạnh lùng như khi quay trong chương trình".

Nghiêm Hạ Vũ nghiêng đầu nhìn mẹ: "Chỉ có hai người bọn họ ăn cơm? Không phải tổ chương trình liên hoan sao?"

"Không phải liên hoan đâu." Diệp Mẫn Quỳnh nói: "Là bàn dành cho hai người, đến cuối bữa ăn vẫn không thấy người thứ ba."

"Ha." Nghiêm Hạ Ngôn bên cạnh đột nhiên bật cười.

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn con gái một cách khó hiểu: "Con đang cười cái gì vậy?"

Nghiêm Hạ Ngôn: "Không có gì ạ."

Cô ấy lảm nhảm: "Trên TV thật buồn cười."

Nghiêm Hạ Vũ dựa vào ghế sô pha, dường như đang tập trung xem TV.

Kể từ khi hẹn hò cách đây 3 năm, anh và Ôn Địch đều để ý đến cảm xúc của đối phương nên không bao giờ đi chơi riêng với người khác giới, kể cả vì công việc.

Bây giờ cô đi ăn tối với Kỳ Minh Triệt.



Trong khoảng hơn một tháng tiếp theo, hầu như ngày nào Nghiêm Hạ Vũ cũng nhận được tin tức về vụ bê bối của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt, chủ đề về họ cũng lên hotsearch.

Với việc phát sóng 《Như hình với bóng》tên tuổi của họ đã gắn liền với nhau, Ôn Địch xuất hiện ở đâu Kỳ Minh Triệt sẽ được nhắc đến ở đấy.

Cư dân mạng là những thám tử, họ luôn có thể tìm thấy manh mối về Ôn Địch trong cập nhật Weibo của Kỳ Minh Triệt, sau đó chúng sẽ được khuếch đại và diễn giải một cách tùy tiện.

Trong khoảng thời gian này Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đã hơn một lần đi ăn riêng và ba lần bị cư dân mạng chụp ảnh lại.

Nghiêm Hạ Vũ đã gỡ cài đặt một số ứng dụng: "Chương trình này chỉ dựa vào các vụ bê bối xào xáo để thu hút sự chú ý sao?"

Trợ lý Khang có thể nói gì? Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt là hành vi cá nhân, với tính cách của Ôn Địch nhất định sẽ không xào couple, cô không thiếu độ nổi tiếng cũng không cần dựa dẫm vào lưu lượng truy cập.

Nhóm chương trình chỉ là nhìn thấy chủ đề rồi thuận tiện xào xào một chút.

Về phần Ôn Địch thường xuyên cùng ăn cơm với Kỳ Minh Triệt có lẽ là vì có thể trò chuyện với Kỳ Minh Triệt, hai người ở chung cũng thoải mái.

Ôn Địch là người muốn làm gì thì làm, chỉ cần mình quyết định, không bao giờ quan tâm người khác nói gì.

Cũng giống như cô bạn thân Thẩm Đường của cô là một nữ minh tinh có nhiều tai tiếng, ai cũng khuyên Ôn Địch nên giữ khoảng cách với cô ấy nhưng Ôn Địch suốt bao năm qua chỉ có mình Thẩm Đường là bạn.

Nghiêm Hạ Vũ im lặng một lúc rồi hỏi: "Ôn Địch đã ghi hình chương trình xong chưa?"

Trợ lý Khang luôn chú ý đến blog chính thức của 《Như hình với bóng》 "Kỳ cuối cùng vừa được quay xong."

"Cô ấy không phải tiếp quản kịch bản theo yêu cầu của Minh Kiến Quân sao?"

"Đúng."

"Tôi sẽ gặp cô ấy."

Trợ lý Khang do dự một lúc rồi hiểu ý: "…Được rồi, tôi sẽ làm ngay.” Ông chủ muốn cậu ta lấy danh nghĩa ký hợp đồng kịch bản để gặp mặt Ôn Địch.

Khang Bo chỉ mất nửa ngày để giải quyết chuyện này, cậu ta đã tìm được một người quen để liên hệ với công ty Ôn Địch, người quen đó cũng là bạn của Cù Bồi.

Người quen hỏi cậu ta: Nghiêm Hạ Vũ muốn làm gì?

Cậu ta nói: Muốn gặp Ôn Địch, có lẽ có chuyện muốn nói trực tiếp.

Người quen: Sao anh ta không làm sớm hơn, đúng là tự tạo nghiệp.

Sau đó cậu ta liên lạc với Ôn Địch thông qua Cù Bồi, dùng danh nghĩa của Diệp tổng để hẹn gặp Ôn Địch.

Họ của mẹ ông chủ là Diệp, gọi là Diệp tổng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Hẹn gặp Ôn Địch ở quán cà phê, không đặt phòng riêng mà hẹn nhau ở đại sảnh tầng hai. Nghiêm Hạ Vũ đã bao hết cả quán cà phê này.

Thời gian gặp mặt là buổi trưa.

Ôn Địch đã quen đến sớm hai mươi phút, ghế đặt trước còn trống nên cô thản nhiên lật xem một tờ tạp chí.

Mặc dù đã hứa sẽ gặp Diệp tổng nhưng cô không định nhận công việc này.

Cô không muốn nhận một kịch bản theo yêu cầu, lúc trước nhận kịch bản của Minh Kiến Quân tất cả đều là vì thể diện của đạo diễn Nguyễn, ai bảo Minh Kiến Quân đầu tư cho đạo diễn Nguyễn nhiều bộ phim như vậy.

Lần đó xem như cô trả nhân tình cho đạo diễn Nguyễn.

Cô bày tỏ ý định của mình với Cù Bồi qua điện thoại, trạng thái của cô không tốt, không muốn nhận.

Cù Bồi nói: Bạn cũ của tôi quá nhiệt tình, tôi thực sự không thể từ chối anh ta qua điện thoại, cô đi gặp Diệp tổng rồi uyển chuyển từ chối là được.

Quán cà phê rất yên tĩnh, nắng hắt xuống góc bàn, hắt đến cả cuốn tạp chí.

Ôn Địch lật trang sách, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, không quay mặt lại nhìn người đang đứng bên cạnh, bầu không khí quen thuộc bao trùm lấy cô.

Nghiêm Hạ Vũ mang đến hai tách cà phê, anh đặt một cốc trước mặt cô và cốc kia đối diện với cô.

Sau đó Ôn Địch chậm rãi ngẩng đầu lên, anh tốn một vòng lớn như vậy để gặp cô làm cho cô có chút kinh ngạc. Để cho vị họ Nghiêm có địa vị cao này đầu hàng, tự hạ thấp địa vị trước một người địa vị thấp quả thật không dễ dàng.

Nhưng cô không cảm thấy lạ gì.

Nghiêm Hạ Vũ cởi âu phục thuận tay vắt lên chỗ tựa lưng ghế, sau đó đi đến chỗ ngồi đối diện với cô.

Kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau ở Giang Thành đã hai tháng anh không gặp cô.

Ôn Địch đóng tạp chí lại, bình tĩnh vài giây, cười hỏi: "Anh là Diệp tổng?"

Nếu anh tự xưng là Diệp tổng, cô sẽ coi anh là Diệp tổng.

Nghiêm Hạ vũ không trả lời, cách cái bàn khuấy cà phê cho cô.

Ôn Địch đặt tạp chí ở góc bàn gần cửa sổ, lá cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, ánh nắng xuyên qua từng lớp lá rơi trên cửa sổ cũng đung đưa theo.

Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một tách cà phê ngon, đặt thìa xuống: "Có nhiều chỗ ngồi như vậy, em lại chọn chỗ ngồi có ánh mặt trời."

Ôn Địch không trả lời mà nói: "Anh Diệp trông rất giống bạn trai cũ của tôi."

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô một lúc, một lúc sau mới nói: "Vậy sao?"

Ánh mắt Ôn Địch chạm phải ánh mắt anh, cô cũng không tránh né, giọng nói bình thản: "Ừ rất giống. Anh Diệp đang tò mò về bạn trai cũ của tôi sao?"

Nghiêm Hạ Vũ không biết cô muốn nói gì, nhưng nói chuyện theo hướng cô muốn, hỏi: "Tôi thực sự tò mò, dù sao lớn lên cũng trông giống nhau. Tên anh ấy là gì?"

"Tên là Nghiêm Hạ Vũ. Tôi thường gọi anh ấy là chồng."

Nghiêm Hạ Vũ không nhìn cô, nhìn chằm chằm vào tạp chí bên cạnh, bóng cây cùng ánh mặt trời lắn lư trên tạp chí, không vướng bận lẫn nhau: "Em và bạn trai chia tay bao lâu rồi?"

"Hơn ba tháng rồi."

"Ở bên nhau bao lâu rồi?"

"Ba năm lẻ hai tháng."

Nghiêm Hạ Vũ đặt tay lên mặt bàn, cầm ly cà phê nhưng không có nâng lên: "Hơn ba năm, một khoảng thời gian khá dài."

Ôn Địch gật đầu: "Ừ. Một khoảng thời gian khá dài nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy."

Cô cười, điềm nhiên nói: "Thật ra sau này tôi mới biết không phải vì không hiểu được mà là do tôi không thể chấp nhận sự thật. Sau khi nghĩ thông tôi mới hoàn toàn buông bỏ anh ta."

Lúc cô nói ra câu: "Tôi mới hoàn toàn buông bỏ anh ta", Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: "Ôn Địch." Ngăn cô tiếp tục nói. Giọng điệu có vẻ bình tĩnh, nhưng cảm xúc bên trong vô cùng phức tạp.

Cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng cầm tách cà phê đen lên và nhấp vài ngụm.