Chương 18

Vào ngày thứ hai, Nghiêm Hạ Vũ đã đến trung tâm giao dịch bất động sản trước thời hạn.

Còn chưa đến giờ làm việc nên bọn họ đợi ở bãi đậu xe.

Khang Ba thỉnh thoảng liếc nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, tài xế cũng nhận ra áp suất không khí trong xe thấp, nên dứt khoát xuống xe tìm một chỗ hút thuốc.

Nghiêm Hạ Vũ chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh, trầm ngâm nhìn ven đường ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm.

Điện thoại di động của Khang Ba có tiếng thông báo, là tin nhắn Điền Thanh Lộ gửi cho cậu ta.

Trong tin nhắn cô ta nói gần đây muốn đi Giang Thành công tác một chuyến, hỏi cậu ta bên Kinh Việt gửi ai đến đó.

Trước khi đính hôn, Điền Thanh Lộ thường đến Kinh Việt để tìm anh, nhưng hiện tại cô ta đã nảy sinh mâu thuẫn với Nghiêm Hạ Vũ nên chỉ thông báo cho cô ta qua email.

Đầu tư vào Giang Thành là vì lợi ích, nhưng hết lần này đến lần khác là Giang Thành vì đó là quê của Ôn Địch.

Trợ lý Khang xin chỉ thị của Nghiêm Hạ Vũ: "Nghiêm tổng, chuyến đi đến Giang Thành vào cuối tuần vẫn giữ đúng như kế hoạch ban đầu phải không?"

Lần hợp tác này Phạm tổng nhiệt tình mời Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đến khảo sát, mong muốn triển khai dự án này càng sớm càng tốt.

Lúc trước Nghiêm Hạ Vũ đã đáp ứng lời mời của Phạm Trí Sâm, giả bộ vì mưu cầu tư lợi, trước đây anh chưa từng đến Giang Thành nên vừa hay mượn việc này đến nhìn nơi Ôn Địch lớn lên trông như thế nào.

Chỉ là trước khi đến Giang Thành, anh và Ôn Địch đã chia tay.

"Đi thôi." Cuối cùng anh quyết định.

Khang Ba trong lòng hiểu rõ, trả lời tin nhắn của Điền Thanh Lộ, đến lúc đó cậu ta và Nghiêm Hạ Vũ sẽ cùng nhau đi Giang Thành.

“Khi nào thì Ôn Địch đến?” Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên hỏi.

Khang Ba cũng không biết, về sau Ôn Địch cũng không liên lạc với cậu ta: "Tôi sẽ hỏi ngay."

Cậu ta nhanh chóng soạn tin nhắn: [Cô Ôn, cô đến đâu rồi?]

“Đưa điện thoại cho tôi.” Nghiêm Hạ Vũ vươn tay từ hàng ghế sau, nói trợ lý Khang đưa điện thoại cho anh.

Khang Ba sững sờ một lúc, nhận ra ông chủ yêu cầu mình điện thoại di động là vì muốn tự mình gửi tin nhắn cho Ôn Địch, chỉ là tay cậu ta quá nhanh.

Cậu ta xin lỗi: "Tôi đã gửi tin nhắn."

Nghiêm Hạ Vũ ngượng ngùng thu tay lại và nói: "Ai gửi cũng vậy."

Khang Ba kiên trì nói: "Nếu không thì tôi thu hồi? Còn chưa quá hai phút."

Nghiêm Hạ Vũ: "..."

Anh không trả lời, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trong mắt trợ lý Khang, cậu ta đáng thương đến mức cần phải thu hồi tin nhắn, một lần nữa gõ vài chữ cho Ôn Địch.

Cho đến khi trung tâm giao dịch mở cửa, Khang Ba vẫn chưa nhận được hồi âm từ Ôn Địch.

Cậu ta nghĩ có lẽ cô đang trên đường lái xe đến.

Bản thân người mua không có mặt mà ủy thác cho luật sư xử lý.

Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm việc người mua có đến hay không, càng không có hứng thú biết người mua là ai.

Trước khi ký, anh hỏi lại trợ lý Khang: "Cô ấy còn chưa tới à?"

Trợ lý Khang lắc đầu, hôm nay ông chủ đến sớm như vậy là vì muốn nhìn Ôn Địch một chút. Không biết vì sao, cậu ta đột nhiên có dự cảm rằng Ôn Địch sẽ không tới.

Điều cậu ta lo lắng nhất đã đến, Ôn Địch gửi tin nhắn đến, cậu ta thật sự đoán đúng.

"Nghiêm tổng."

Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Cô ấy nói gì?"

Trợ lý Khang nín thở: "Cô Ôn nói cô ấy sẽ không đến, luật sư của cô ấy sẽ đến ngay."

Nghe vậy Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi gật đầu, không nói gì.

Đêm đó cô ấy nói cả đời này cũng không muốn gặp lại anh, cô rất cố chấp, anh thỉnh thoảng không có biện pháp nào.

Tất cả các tài liệu và hợp đồng đã được luật sư và trợ lý Khang kiểm tra, anh không thèm xem đã trực tiếp ký tên.

Khoảnh khắc đầu bút đặt trên tờ giấy, dường như anh đang ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Các thủ tục đã hoàn tất nên được thực hiện nhanh chóng.

Sau khi ra khỏi phòng giao dịch Nghiêm Hạ Vũ đã trực tiếp đến công ty.

Trợ lý Khang đang do dự không biết có nên báo cáo công việc hay không, để đánh lạc hướng cảm xúc phức tạp bị mất mát nhưng không muốn bộc lộ của ông chủ.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Đây là lần thứ hai Nghiêm Hạ Vũ hỏi Khang Ba mượn điện thoại di động.

“Được.” Trợ lý Khang nhanh chóng mở khóa điện thoại và đưa tới.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, gửi cho Ôn Địch: [Là tôi. Em muốn gì tôi ký cho em, không liên quan gì đến Khương Quân Tinh. Sau này muốn uy hϊếp tôi, lấy chính mình là đủ rồi, không cần nhắc tới người khác.]

Tin nhắn này như đá chìm đáy biển, nửa tiếng đồng hồ sau Ôn Địch vẫn chưa trả lời.

Nghiêm Hạ Vũ đã xóa dòng tin nhắn đó trong hộp thoại, trả lại điện thoại cho Khang Ba.

Gần như cùng lúc, Ôn Địch vừa xóa tin nhắn này.

Ném điện thoại xuống, cô vào phòng lấy đồ để thu dọn vali, ngày mai đi ghi hình kỳ thứ tư của《Như hình với bóng.》

Chủ đề của kỳ này là các thành phố miền núi, chọn cảnh ở ba thành phố miền núi.

Trong những lần ghi hình trước vì Kỳ Minh Triệt có hiểu lầm với cô nên hai người luôn đường ai nấy đi, rất hiếm khi Kỳ Minh Triệt chủ động liên hệ với cô, hỏi cô: Đi cùng nhau không?

Cô đáp: Được.

Hai người cộng lại nói được năm chữ, cộng với hai dấu chấm câu.

Đạo diễn biết cô và Kỳ Minh Triệt đã xóa bỏ những hiềm khích lúc trước, nên cho bọn họ bổ sung tư liệu thực tế đồng hành sân bay.

Ba nhóm khách mời còn lại đã được quay trong số đầu tiên, có bọn họ bị trì hoãn cho đến nay.

Kỳ Minh Triệt không nói gì nhiều, ngoại trừ việc anh ta vẫn tỏ ra thân thiện với cô khi đối diện với máy quay, khi lên máy bay anh ta dựa lưng vào ghế và đeo bịt mắt đi ngủ. Mãi cho đến khi xuống máy bay anh ta cũng không có động tác thứ hai.

Hóa ra cái gọi là cùng đi là để bàn giao với đạo diễn, để đạo diễn quay tư liệu thực tế cho chương trình.

Đến thành phố bọn họ dừng chân đầu tiên, Kỳ Minh Triết tự mình lái xe, anh ta để Ôn Địch ngồi vào ghế phụ lái: “Tôi không phải tài xế của cô.” Đưa cô đi dạo một vòng cũng không có vấn đề gì.

Ôn Địch thích các thành phố miền núi, cô đã đến tất cả các thành phố miền núi trong nước, sống ở đó một thời gian để trải nghiệm cuộc sống, cô cũng đã viết một kịch bản liên quan đến các thành phố miền núi.

Khi ra khỏi sân bay Kỳ Minh Triết không bật điều hướng, khi về đến thành phố anh ta vẫn không bật điều hướng.

Ôn Địch thấy anh ta xe nhẹ chạy đường quen: "Thường xuyên đến đây sao?"

Kỳ Minh Triết nhìn con dốc trước mặt và trả lời: "Tôi sống ở đây đến năm mười hai tuổi."

Ôn Địch gật đầu, cô nhớ rõ Minh Kiến Quân là người Bắc Kinh, vậy nơi này hẳn là nhà bà ngoại của anh ta.

Trò chuyện câu được câu không.

Ôn Địch không có tâm trạng trò chuyện.

Kỳ Minh Triệt thực sự là người rất hay nói, nhưng anh ta không thích trò chuyện với những người đang không có tâm trạng trò chuyện, chẳng hạn như Ôn Địch bây giờ.

Vì vậy hầu hết thời gian trên xe đều là im lặng.

"Cô cùng nhà họ Nghiêm chia tay rồi sao?"

"..."

Ôn Địch bị hỏi đột ngột nên không kịp chuẩn bị nhưng không có gì ngạc nhiên khi Kỳ Minh Triệt đoán được cô và Nghiêm Hạ Vũ đã chia tay, Kỳ Minh Triệt mua căn hộ kia nên biết rõ do cô và Nghiêm Hạ Vũ đứng tên.

Không có tình huống đặc biệt, ai sẽ bán căn hộ ở vị trí đó.

"Nếu cô đã phân rõ, tôi sẽ đưa cô đến một nhà hàng cũ ăn lẩu. Nếu cô không phân rõ thì không cần trả lời." Trong trường hợp bị giới truyền thông chụp ảnh anh ta cũng không sao cả. Cô còn phải giải thích với Nghiêm Hạ Vũ, anh ta không thích bước vào vũng nước bùn lầy đó.

Ôn Địch hỏi: "Ngày nào mời khách?"

Đây là thừa nhận phân rõ.

“Tùy ý.” Lời mời của Kỳ Minh Triệt là một lời xin lỗi đối với cô, ngay từ đầu anh đã ta hiểu lầm cô.

Xe dừng trước cổng một homestay, là nơi tổ tiết mục lưu trú.

Mấy kỳ trước cũng ở homestay, đặc sắc hơn ở khách sạn, quay tư liệu thực tế ở homestay thuận tiện hơn.

Ba nhóm khách mời còn lại đã nhận phòng và đang ở sảnh tầng một nói chuyện trên trời dưới đất. Trên bàn có đầy đủ đặc sản địa phương và các món ăn vặt khác nhau.

Thấy bọn họ đi vào Tân Nguyên nhiệt liệt chào hỏi: "Đang đợi hai người đấy, mau tới nếm thử mỹ vị nhân gian."

Dù ở thời điểm nào Tân Nguyên vẫn luôn tràn đầy năng lượng, luôn nở nụ cười trên môi, luôn tươi cười với mọi người, nên duyên người qua đường của cô ta cũng không tệ.

Tân Nguyên bưng một chén đồ ăn vặt nóng hỏi cho Ôn Địch: "Tôi không cho thêm cay, nếu cô cảm thấy không có vị, tôi sẽ thêm gia vị cho cô."

Ôn Địch cảm ơn: "Tôi không ăn cay."

Tân Nguyên cũng đưa cho Kỳ Minh Triệt một chén đồ ăn vặt có thêm cay.

Sau một thời gian ngắn ở chung, cô ta biết rõ khẩu vị của tất cả khách mời, hơn nữa còn ghi nhớ trong lòng.

"Đây, Tiểu Kỳ, của anh."

"Cảm ơn." Kỳ Minh Triệt không thích những người nhiệt tình, nhưng đối với loại người luôn nhiệt tình với mọi người, không bên nặng bên nhẹ như Tân Nguyên, anh ta vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

Chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Tân Nguyên, anh ta ngồi xuống ăn.

Bọn họ vừa thưởng thức mỹ vị vừa trò chuyện với nhau.

Tân Nguyên dường như vô tình nói: "Anh đã quay cảnh ở sân bay với Ôn Địch rồi?"

Kỳ Minh Triệt gật đầu, "Ừ."

"Vậy là tốt rồi. Trước đây tôi còn lo lắng cho hai người, vì sợ hai người nóng nảy mất bình tĩnh. Có thể anh không biết Ôn Địch của chúng tôi, cô ấy nhìn có vẻ không dễ nói chuyện, đôi khi nói chuyện rất hung hăng, nhưng con người rất tốt. Tôi từng quay kịch bản của cô ấy, có chút mâu thuẫn, sau này mới biết cô ấy làm vậy là vì muốn tốt cho tôi." Tân Nguyên thay Ôn Địch nói lời tốt, vì Ôn Địch đã làm lá chắn cho cô ta.

Bởi vì có Ôn Địch cô ta mới xem như thoát một kiếp nạn, không để Kỳ Minh Triệt và mẹ anh ta phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.

Tình cảm của cô ta dành cho Minh Kiến Quân rất phức tạp, có sùng bái nhưng chưa thể nói là tính yêu, dù sao ai sẽ thật lòng thật dạ yêu mến một người đàn ông gần bằng tuổi cha mình.

Nhưng cô ta không thể rời xa ông ta.

Không nỡ rời đi.

Cô ta có được sự nghiệp như bây giờ, đều là tài nguyên do Minh Kiến Quân cho.

Vào ngày thứ hai ghi hình chương trình, Minh Kiến Quân đến thăm ban và mời tất cả mọi người ăn cơm.

Sự xuất hiện của ông ta khiến mọi người bất ngờ, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao ông ta cũng là nhà tài trợ của chương trình này.

Minh Kiến Quân nói ông ta đến thăm bố mẹ vợ, nghe nói đoàn chương trình đang ghi hình ở đây nên thuận đường ghé vào xem thử.

Trong bữa tiệc, Tân Nguyên lặng lẽ nhìn Minh Kiến Quân vài lần.

Không ai nhận ra sự bất thường giữa hai người họ.

Trong khi dùng bữa Ôn Địch thỉnh thoảng bị phân tâm, không để ý tới Tân Nguyên ngồi bên cạnh cô đang nhìn ai.

Sau khi tan cuộc, cô gọi Kỳ Minh Triệt đi cùng.

"Không phải anh muốn mời khách sao? Bây giờ đi." Vừa rồi cô còn chưa ăn no.

Kỳ Minh Triệt từ chối yêu cầu của cô: "Bữa đầu tiên cô ăn không đủ no, ăn bữa thứ hai thì cô vẫn ăn không đủ no, tâm trí của cô không đặt trên bàn cơm."

Bên ngoài trời đang mưa nhưng không quá lớn.

Ôn Địch bung ô ra: "Nói như anh và tôi giống nhau vậy." Cô đi vào trong mưa.

Kỳ Minh Triệt không bung ô, anh ta cầm ô trong tay đi theo phía sau cô.

Vào ngày mưa, đèn neon được chiếu sáng, anh ta và Ôn Địch đi qua thế giới màu sắc rực rỡ nhưng cô đơn.

Cho đến khi ghi hình kỳ thứ tư của《Như Hình Với Bóng》kết thúc, Ôn Địch vẫn chưa ăn được nồi lẩu của nhà hàng cũ mà Kỳ Minh Triệt đề cập, cô nghi ngờ không biết nhà hàng cũ đó có thực sự tồn tại hay không.

Kỳ Minh Triệt nói: "Đợi cô không còn thất tình nữa tôi lại mời cô, nếu không sẽ lãng phí đồ ăn."

Anh ta đang nói tiếng người sao, không còn thất tình là cái gì?

—-

Ôn Địch bay thẳng đến Giang Thành sau khi ghi hình chương trình, mẹ đã hỏi cô qua điện thoại muốn chuyển đến nhà nào, để bà cho người đi dọn dẹp.

Mẹ đã hỏi từ khi kỳ thứ tư của chương trình bắt đầu, đến bây giờ chương trình đã kết thúc, cô vẫn chưa quyết định ở nào, nên dứt khoát về nhà một thời gian ngắn.

Mẹ không ở Giang Thành, mà đang đi công tác ở Thượng Hải.

Ông bà lại tiếp tục đi du lịch, cả hai trở về chốn cũ, thăm lại những nơi họ từng đi khi còn trẻ.

Chỉ có ba là ở Giang Thành.

Ôn Trường Vận từ chỗ vợ mình biết được con gái đã chia tay bạn trai, đang thất tình, còn bán căn hộ.

Khi đón con gái, ông không nhắc đến chuyện căn hộ.

"Con ở nhà mấy ngày?"

"Hai tuần, có thể là ba tuần, rất khó nói trước ạ."

Ôn Địch chắp tay gối sau đầu, giả vờ thoải mái: "Đến lúc đó con đón ba đi làm."

Ôn Trường Vận cười nói: "Được rồi, mỗi tháng ba trả cho con 5000*, buổi trưa bao cơm nước."

*5000 NDT: hơn 17.000.000 VND

Ôn Địch đã gần một năm không đến công ty của nhà, điều đầu tiên cô quan tâm: “Ở căng tin có món nào ngon không ạ?

"Không khác trước lắm." Ôn Trường Vận nói: "Giang Thành mới mở một nhà hàng Giang Cảnh. Có một số món ăn mà con thích ăn. Năm mới ba bận rộn sợ không có thời gian dẫn con đến đó được. Ba đã đặt bàn buổi tối rồi."

Sau khi đưa hành lý về nhà, Ôn Địch thay một bộ quần áo, cùng ba đến nhà hàng Giang Cảnh.

Nhà hàng khai trương gần một năm nhưng vẫn khó đặt được bàn như trước.

Ôn Trường Vận đặt bàn ở trên lầu có vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.

Biết tối nay Ôn Trường Vận ăn cơm ở đây, chủ nhà hàng đích thân tới chào hỏi: "Ôn tổng, đã lâu không gặp, hân hạnh được đón tiếp ngài."

"Tôi là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến."

Hai người bắt tay và khen ngợi nhau.

Vừa mới nói hai ba câu đã bị cắt ngang.

"Ôn lão đệ, coi như bắt được ông rồi. Đã bao lâu rồi hai anh em chúng ta chưa cùng uống vài ly rồi. Vào phòng riêng của tôi đi. Ông và cháu gái đều đi qua." Phạm Trí Sâm vỗ vai Ôn Trường Vận, còn nhiệt tình hơn khi thấy họ hàng của mình.

Từ nhỏ Ôn Địch đã quen biết Phạm Trí Sâm, cười nói: "Chào chú Phạm."

"Cháu gái, cháu về khi nào?"

"Vừa về đến nhà ạ."

"Vừa hay phòng riêng của chú có rất nhiều người trẻ tuổi, mấy đứa có thể tán gẫu."

Thịnh tình không thể từ chối, Ôn Trường Vận cũng không thể không nể mặt Phạm Trí Sâm.

Phạm Trí Sâm nói với chủ nhà hàng: "Các món ở phòng riêng của Ôn tổng tính vào tài khoản của tôi." Ông ấy và Ôn Trường Vận vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.

Ôn Trường Vận liếc ông ấy một cái, thấp giọng hỏi: "Xã giao cái gì?"

Phạm Trí Sâm nói thật: "Chính là chuyện xây dựng nhà máy, đến bây giờ vẫn chưa được quyết định. Có một vài người đến từ Bắc Kinh, ông đến giúp tôi chống đỡ hiện trường một chút."

Buổi chiều ông ấy cùng Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đi một vòng quanh nhà máy cũ, Nghiêm Hạ Vũ nói trong các doanh nhân ở Giang Thành anh chỉ biết mỗi Ôn tổng.

Người có thể được Nghiêm Hạ Vũ biết đến, không ai khác ngoài người giàu nhất Giang Thành là Ôn tổng, hơn nữa Ôn Trường Vận còn có hợp tác với một công ty con của tập đoàn Kinh Việt.

Vừa rồi thư ký nói với ông, tối nay Ôn tổng cũng dùng bữa ở đây, nhìn thấy xe của Ôn chạy vào bãi đậu xe, trong xe là Ôn tổng và con gái, chắc là dùng bữa cơm gia đình.

Ngay cả ông trời cũng giúp ông, vì vậy ông vội vã xuống lầu tìm Ôn Trường Vận.

Tối nay ông đặc biệt mời một ít người đến tiếp khách, còn hai người khác bị kẹt đường không đến được, dù sao Nghiêm Hạ Vũ cũng không biết rằng ông tạm thời đang tìm Ôn Trường Vận đi cùng.

"Bọn họ đang đánh bài. Nghiêm tổng lúc ăn cơm không thích nói chuyện làm ăn. Chúng tôi chỉ đơn giản uống rượu nói chuyện phiếm. Hai vợ chồng họ đến với nhau. Không phải cháu gái đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Nghiêm tổng cũng có một công ty quảng cáo nổi tiếng, cháu gái vừa hay có thể trò chuyện với họ."

Ôn Trường Vận không biết bạn trai cũ của con gái mình là Nghiêm Hạ Vũ, còn phụ họa theo Phạm Trí Sâm vài câu.

Ôn Địch đi phía sau cách bọn họ một khoảng, bọn họ thấp giọng nói chuyện nên cô không có nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Đến cửa phòng riêng, Phạm Trí Sâm dừng lại, quay đầu vẫy tay với Ôn Địch: "Cháu gái, mau đi theo."

Ôn Địch khẽ gật đầu và tăng tốc độ của mình.

Người phục vụ mở cửa cho họ, trong phòng riêng trò chuyện rất vui vẻ.

"Anh Nghiêm, không được bắt nạt người như thế, tại sao anh lại đưa bài cho chị Thanh Lộ?"

Giọng nói nghe quen thuộc, Ôn Địch đặc biệt mẫn cảm với từ "Thanh Lộ", lại cảm thấy không có khả năng gặp được Nghiêm Hạ Vũ ở Giang Thành.

Phạm Trí Sâm đứng trước mặt nên cô không thể nhìn thấy ai đang ở trong phòng riêng.

Phạm Trí Sâm đi đến chào hỏi, đột nhiên không có ai trước mặt, cô bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Điền Thanh Lộ.

Ôn Địch không nhìn xung quanh nữa, vừa rồi cùng Điền Thanh Lộ nhìn nhau, khóe mắt thoáng hiện một bóng dáng.

Tần Tỉnh sững sờ nhìn Điền Thanh Lộc bên cạnh, sau đó nhìn Nghiêm Hạ Vũ, cuối cùng đưa ánh mắt kinh ngạc về phía Ôn Địch.

Anh ta bị Điền Thanh Lộ kéo đến Giang Thành để giúp cô ta hòa hoãn quan hệ với Nghiêm Hạ Vũ.

Vốn dĩ nghĩ tối nay vui chơi giải trí thỏa thích, nhưng xem tình huống này anh ta sợ rằng muốn ăn no cũng khó khăn.

Ôn Địch chỉ là một nhân vật nhỏ trong bữa tiệc chiêu đãi tối nay, cô không đến chào hỏi cũng không ai để ý.

Đầu óc của Phạm Trí Sâm chỉ toàn là công việc, căn bản không quan tâm đến cô.

Cô yêu cầu người phục vụ một ly nước ấm và lặng lẽ ngồi một chỗ xem điện thoại.

Điện thoại có tin nhắn gửi đến, ghi chú là trợ lý Khang.

[Cô Ôn, chúng tôi không biết Phạm Trí Sâm cũng mời Ôn tổng.]

Cậu ta đang giải thích cho Nghiêm Hạ Vũ, cũng không biết Ôn Trường Vận cũng đang ở đây, không ai ngờ hôm nay lại xảy ra tình huống xấu hổ này.

Ôn Địch chưa bao giờ làm cho trợ lý Khang khó xử, lịch sự nói: [Không sao đâu.]

Có những mối quan hệ còn có thể làm thế nào được

Đến cũng đã đến rồi.

Cô đưa lưng về phía bàn đánh bài, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm lưng mình.

Không biết là Điền Thanh Lộ hay Nghiêm Hạ Vũ.

"Cháu gái, mau lại đây."

Một người đàn ông bận rộn như Phạm Trí Sâm cuối cùng cũng nhớ đến cô.

Đây không phải là nơi Ôn Địch có thể bốc đồng, cô cũng sẽ không bao giờ cho phép bản thân mất bình tĩnh trước mặt Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ.

Ôn Địch đáp lại Phạm Trí Sâm, mỉm cười ung dung bước tới.

"Con chỉ là binh tôm tướng cá tới ăn nhờ một bữa cơm, còn phải long trọng giới thiệu như vậy."

Phạm Trí Sâm nói: "Nói đến việc kinh doanh thì con nhất định phải là binh tôm. Còn nói đến viết kịch bản, chú và ba con một phần vạn cũng không bằng." Ông ấy quay đầu nhìn Ôn Trường Vận, sau đó nói đùa: "Tôi nhớ khi chúng ta còn nhỏ bị giáo viên bắt viết bản tự kiểm điểm 200 từ đều vô cùng tốn sức."

Ôn Trường Vận nói: "Tôi nào thấy anh chăm chỉ như vậy, đều là sao chép của tôi, ngay cả lỗi chính tả chép."

Cả phòng cười ồ lên.

Phạm Trí Sâm trở lại chuyện chính, giới thiệu Nghiêm Hạ Vũ với Ôn Địch: "Đây là Chủ tịch Nghiêm của tập đoàn Kinh Việt."

Nghiêm Hạ Vũ cầm tấm danh thϊếp trên tay, ánh mắt rơi thẳng vào mặt cô.

Ôn Địch: "Nghiêm tổng, rất hân hạnh được gặp anh."

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, anh biết không có chuyện cô sẽ bắt tay với anh, nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Giữa hai người họ rất lịch sự, giống như những người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Khi đến lượt Điền Thanh Lộ, Ôn Địch đã chủ động bắt tay cô ta.

Điền Thanh Lộ còn có điểm tốt, ở nơi xã giao cô ta không bao giờ để cảm xúc cá nhân của mình lên mặt, cô ta cười và nói: "Biên kịch Ôn ở ngoài còn đẹp hơn trên tivi."

"Cảm ơn."

Phạm Trí Sâm đứng một bên hào hứng nói: "Điền tổng là vị hôn thê của Nghiêm tổng, mới đính hôn năm nay. Bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc."

Ôn Địch tiếp lời: "Quả thật rất xứng đôi. Chúc mừng hai vị."

Điền Thanh Lộ cười nhẹ.

Trợ lý Khang liếc nhìn ông chủ, không biết ông chủ nghe xong những lời này trong lòng có cảm giác gì.

Người giới thiệu cuối cùng là Tần Tỉnh.

Ôn Địch có ấn tượng sâu sắc với cái tên này, lúc trên đường cô không lái được xe, là Tần Tỉnh gọi xe cấp cứu cho cô, sau đó còn nhờ cảnh sát giao thông đến kiểm tra tình trạng của cô.

Cô cũng chủ động bắt tay Tần Tỉnh.

Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ được đối xử khác biệt.

Nhưng không ai quan tâm, chỉ cho là Nghiêm Hạ Vũ khiến cho người khác cảm thấy xa lạ, khó có thể làm quen.

Trên bàn có người đứng lên nhường chỗ cho Ôn Địch, nói: "Mấy người trẻ tuổi đánh đi."

Ôn Địch lắc lắc điện thoại, tìm cớ: "Không thể so với người làm chủ như mọi người, tôi lúc tan ca vẫn có công việc. Ông chủ vừa gửi email cho tôi, có việc gấp cần xử lý, tôi phải trả lời email trước."

Phạm Trí Sâm giải vây: "Công việc quan trọng."

Ôn Địch đến một góc yên tĩnh ngồi xuống, ván bài bên này tiếp tục.

Có một vòng người ngồi xung quanh bàn poker, Nghiêm Hạ Vũ vừa chơi bài vừa trò chuyện với Phạm Trí Sâm và Ôn Trường Vận, lúc nói chuyện với Phạm Trí Sâm anh có chút qua loa, nhưng khi nói chuyện với Ôn Trường Vận anh lại có thái độ khác.

"Nghe nói nhà của Ôn tổng có rất nhiều sách, sắp nhiều bằng thư viện rồi."

Trước đây anh từng nghe Ôn Địch nói qua.

Ôn Trường Vận nghĩ rằng chính Phạm Trí Sâm đã nói cho anh biết ba ông có một "Tiểu Đồ Thư Quán" rất nổi tiếng ở Giang Thành, nó còn xuất hiện trên TV và báo chí vài lần, ba ông cũng đã tặng rất nhiều sách cho trường.

Ông cười nói: "Ba tôi thích đọc sách, cũng thích mua sách."

Nghiêm Hạ Vũ ra bài tùy ý, khiến Tần Tỉnh không tìm được quy luật ra bài của anh.

Tần Tỉnh than thở: "Anh Nghiêm, sao anh lại ra bài ngẫu nhiên như thế?"

Nghiêm Hạ Vũ nói một câu hai nghĩa: "Bởi vì cậu nói những điều vô nghĩa."

Những người khác không biết ý của Nghiêm Hạ Vũ nhưng trợ lý Khang thì hiểu.

Về sau Nghiêm Hạ Vũ mặc kệ người khác còn bài gì, trong tay có thể ra liền trực tiếp ném xuống, ngay cả Phạm Trí Sâm cũng nhận ra anh không phải đang chơi bài với bọn họ, cười đùa nói: "Nghiêm tổng đây là ra bài không cần nhìn nha."

Nghiêm Hạ Vũ cười như không cười nói: "Người khác có thể thấy tôi ra bài túy ý nhưng mắt của Tần Tỉnh không tốt, nói tôi cho Điền Thanh Lộ bài."

Khang Ba liếc nhìn Nghiêm Hạ Vũ, ông chủ thật vất vả mới tìm được cơ hội thanh minh cho mình, những lời này là cố ý nói cho Ôn Địch nghe, để Ôn Địch biết vừa rồi anh không cho Điền Thanh Lộ bài.

Khi Ôn Địch đi vào, Tần Tỉnh nói: "Anh Nghiêm, không được bắt nạt người như thế, tại sao anh lại đưa bài cho chị Thanh Lộ?"

Ông chủ sợ Ôn Địch hiểu lầm nên mới tốn công sức tìm cách làm rõ.

Kết thúc một ván Nghiêm Hạ Vũ tất nhiên là người thua.

Anh đứng dậy và nhường chỗ cho Phạm Trí Sâm: "Phạm tổng tới chơi đi, tôi bận gọi điện thoại."

Khang Ba cũng theo anh ra ngoài.

Nghiêm Hạ Vũ cố ý đi chậm một bước, dừng chân bên cạnh Ôn Địch, anh muốn cùng cô nói một câu, hy vọng cô đừng khó chịu. Nhưng phục vụ cứ ở bên cạnh.

Thời gian và địa điểm không đúng.

Ôn Địch vùi đầu xem điện thoại, nhưng có vẻ như bị phân tâm.

Khi hơi thở quen thuộc không còn, Ôn Địch gọi phục vụ: "Cho tôi một ly nước trái cây ướp lạnh."

Người phục vụ nói cô đợi một chút.

Hôm nay là chỗ của chú Phạm, để giành được sự hợp tác chú ấy đã mời rất nhiều người có thế lực ở Giang Thành đến tham gia, cô không thể làm hỏng chuyện này được.

Cũng không thể muốn đi là đi được, còn phải giữ mặt mũi cho ba.

Việc kinh doanh phải làm nên không thể đắc tội người ta.

Thừa dịp mọi người còn chưa tới đủ cô phải nghĩ cách thoát thân mà vẫn vẹn cả đôi đường.

Tại bàn chơi poker, Phạm Trí Sâm nhận được một cuộc gọi và nói: "Chỉ còn thiếu hai người thôi. Mười phút nữa đến sao? Được, không cần vội. Chúng tôi đến từ sớm, đang chơi đánh bài. Điền tổng nói từ từ bắt đầu, để bọn họ chơi thêm vài ván nữa. "

Ôn Địch nghe chỉ có mười phút, thời gian của cô không nhiều lắm.

Cô uống một ngụm nước trái cây ướp đá, ép mình bình tĩnh lại, mở wechat nghĩ xem lúc này có thể dùng quan hệ của ai, để người ta không nhìn ra sơ hở.

Hiện tại lý do để rời đi hợp lý cô chỉ nghĩ đến đài truyền hình.

Cô nhắn cho dì hai: [Dì, cứu mạng!]

[Bảo bối làm sao vậy?]

Không kịp giải thích quá nhiều cô nhờ dì hai tìm một người quen ở đài truyền hình kéo cô ra khỏi bữa tiệc này.

[Ba của con cũng thật là, sao lại dẫn con đi xã giao? Đừng lo lắng, dì sẽ tìm người làm thỏa đáng.]

Chưa tới hai phút Phạm Trí Sâm đã nhận được một cuộc điện thoại, bên kia xưng là trưởng đài Phương Triệu.

Nội dung cuộc gọi rất ngắn, cô chỉ nghe thấy Phạm Trí Sâm nói: "Khách khí cái gì, ông nói như vậy là quá khách khí rồi."

“Cháu gái.” Phạm Trí Sâm cúp điện thoại, nhìn về phía Ôn Địch: "Trưởng đài Triệu là một người quen của chú, ông ấy biết con khó khăn lắm mới trở lại Giang Thành. Tối nay ông ấy vừa hay có một chương trình, muốn con qua đó bàn bạc về việc tuyên truyền du lịch của Giang Thành chúng ta, chú kêu tài xế đưa con qua đó."

Ôn Địch khẽ giật mình, nhanh như vậy, dì quả thực thần tốc.

Với hình ảnh và danh tiếng hiện tại của Ôn Địch, cô trở thành đại sứ quảng bá du lịch của Giang Thành cũng không có gì lạ.

Những người có mặt ở đây bao gồm cả Ôn Trường Vận đều không cảm thấy có gì không ổn.

Nghiêm Hạ Vũ đứng bên cạnh thang máy, một tay đút vào túi, dường như đang đợi ai đó.

Hôm nay có hai khiến anh bất ngờ. Một là buổi chiều Tần Tỉnh làm hỉ lão, nói nếu như anh và Điền Thanh Lộ đã đính hôn thì nên nhanh chóng kết hôn, hai người phải sống chung thật tốt.

Nào biết được Phạm Trí Sân đi rồi còn quay lại, tình cờ nghe được lời nói của Tần Tỉnh.

Phạm Trí Sâm cũng không thể giả vờ như mình không nghe thấy, nên vội vàng chúc mừng.

Điều thứ hai anh không ngờ là lại có thể gặp Ôn Địch và Ôn Trường Vận ở đây.

Lúc đó anh đã định đến Giang Thành sẽ đặc biệt đi một chuyến thăm Ôn Trường Vận, nhưng không phải hôm nay, cũng không phải để anh có một thân phận hoàn toàn bị động.

Sau hôm nay, anh muốn ở bên Ôn Địch thì càng mất ưu thế hơn.

Trợ lý Khang vội vàng chạy tới.

Nghe thấy âm thanh Nghiêm Hạ Vũ quay mặt lại.

"Nghiêm tổng, trưởng đàu Triệu đã gọi cho Phạm Trí Sâm."

"Cô ấy đâu? Tại sao cô ấy vẫn ở trong phòng riêng?"

Trợ lý Khang dừng lại: "Cô Ôn đi vòng qua bên kia rồi đi xuống cầu thang."

Nghiêm Hạ Vũ im lặng một lúc rồi nói: "Đã biết."

Anh biết cô ở phòng riêng cảm thấy khó xử, nên cô đã nghĩ biện pháp để rời đi.

Anh đợi ở đây chỉ để mong gặp cô một chút, cô thì tránh anh như tránh tà.

Khang Ba trong lòng thở dài nói: "Nghiêm tổng, anh cần chuẩn bị tâm lý."

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cậu ta: "Cái gì?"

Khang Ba cẩn thận nói: "Lúc nãy uống rượu Ổn tổng có mời rượu mọi người và Điền tổng, còn chúc các người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử…" Ba của Ôn Địch mời ly rượu này, không biết về sau ông chủ sẽ xử lý như thế nào.