Chương 17

Nghiêm Hạ Vũ đi ra khỏi khu nhà của Ôn Địch, anh lần nữa mở điều hướng chỉ đường lên.

Tần Tỉnh gọi điện thoại cho anh, hỏi anh đang ở đâu.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi ngược lại: "Chuyện gì?"

Tần Tỉnh than thở, tối nay Điền Thanh Lộ tìm cậu ta uống rượu, cậu ta tưởng Điền Thanh Lộ có dự án gì định kéo cậu ta đầu từ chung, kết quả đến quán bar cô ta đã nốc hết ba ly rượu, cô ta cứ tự mình uống rượu cả đêm không nói câu nào.

Cho dù cậu ta có hỏi thế nào Điền Thanh Lộ vẫn không hề nói một lời, sau đó chỉ nói một câu: “Tâm trạng không tốt.”

Tất nhiên cậu ta biết tâm trạng của Điền Thanh Lộ không tốt, mắt có mù cũng cảm nhận được.

Uống hết ba ly cô ta lại gọi thêm hai ly, cậu ta không dám để cho cô ta uống nhiều như vậy, bản thân uống giúp cô ta một ly.

Hai phút trước, Điền Thanh Lộ vừa rời quán bar về nhà, trong hai tiếng đồng hồ ở quán bar cô ta nhìn điện thoại không dưới một trăm lần, giống như đang đợi điện thoại của ai đó, nhưng đợi mãi không thấy.

Tần Tỉnh nói xong, hỏi: "Anh Nghiêm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Hai người cãi nhau à?"

"Tôi và cô ta cãi nhau cái gì."

"Vậy hai người..." Tần Tỉnh nói được một nửa, nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm nay, Ôn Địch đang lái xe trên đường bỗng sắc mặt trở nên tái nhớt ngay cả xe cũng không điều khiển nổi, cậu ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ôn Địch biết rồi."

Tần Tỉnh: "?"

Cậu ta hoang mang.

Đến khi cậu ta kịp hiểu ra Ôn Địch biết cái gì, "Vậy Ôn Địch thế nào rồi?"

Lần này Tần Tỉnh nghe thấy âm thanh truyền qua điện thoại: "Tiếp tục chạy thẳng về phía trước một trăm mét có đèn đỏ..."

Cậu ta nhíu mày: "Anh khuyên cô ấy thế nào? Anh không ở Bắc Kinh à?"

"Có."

Nghiêm Hạ Vũ điều chỉnh âm thanh dẫn đường nhỏ xuống, nói với Tần Tình: "Không có chuyện gì thì tôi cúp đây."

"Đừng mà." Tần Tỉnh thu lại cách ăn nói cà lơ phất phơ thường ngày, lo lắng hỏi :"Anh đang ở đâu thế? Em đến lái xe cho anh."

"Không cần."

"Anh còn khách khí với em cái gì."

Nghiêm Hạ Vũ không có tâm trạng dây dưa với cậu ta, trực tiếp cúp điện thoại.

Âm thanh chỉ đường lần nữa vang lên một cách máy móc, anh hoàn toàn lái theo hướng dẫn của giọng nói.

Về đến nhà, quản gia và dì Thôi đều đang ở trong phòng khách chờ anh, trong nhà chưa từng có cảm giác đè nén như vậy.

Dì Thôi thường xuyên đến căn hộ của Ôn Địch quét dọn vệ sinh, lúc Ôn Địch ở nhà sẽ nhờ bà nấu canh nấu cơm, một tiếng trước Ôn Địch gọi điện cho bà, bảo bà sau này không cần qua chỗ cô nữa.

Nghiêm Hạ Vũ vào trong nhà, ném chìa khóa xe lên bàn trà, nói: "Đã trễ thấy này chú với dì vẫn chưa nghỉ ngơi ?"

Dì Thôi tạm thời không nhắc đến Ôn Địch, sợ khiến anh cảm thấy ngột ngạt, chỉ quan tâm hỏi: "Cậu còn chưa ăn cơm tối, có muốn ăn gì không tôi nấu cho."

"Tôi không ăn đâu. Mọi người đi nghỉ ngơi đi." Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống ghế sô pha chỗ Ôn Địch thường hay nằm đọc sách, trên bàn trà còn có một đống sách Ôn Địch chưa đọc hết.

Trong nhà quá yên tĩnh, anh bật tivi lên.

Điện thoại tinh lên báo có tin nhắn đến, Nghiêm Hạ Vũ theo phản xạ tưởng là Ôn Địch gửi tin nhắn tìm mình, lúc cầm điện thoại lên chợt nhớ ra Ôn Địch đã xóa số của anh rồi.

Anh không nhận được tin nhắn của cô.

Là trợ lý Khang gửi tin nhắn đến, báo cáo tiến độ công việc với anh.

Vẫn là chuyện hợp tác đầu tư xây dựng nhà máy ở Giang Thành của anh với nhà họ Điền, quyết định thời gian đi khảo sát khu đất ở Giang Thành.

Khang Ba gửi kèm theo lịch trình sắp tới.

Nghiêm Hạ Vũ không mở lịch trình lên xem, trả lời: [Cậu xem rồi sắp xếp đi.]

Khang Ba nhìn chăm chằm tin nhắn này của sếp, suy nghĩ một lúc, sếp có chút có chút lơ đễnh, có lẽ đang cùng Ôn Địch xem TV, nếu không thì rất ít khi nói những lời mập mờ như vậy. [Vâng.]

Mấy phút sau, điện thoại của Nghiêm Hạ Vũ lần nữa vang lên, có điện thoại đến, là Điền Thanh Lộ gọi tới.

Anh không nhận, ấn tắt.

Nghiêm Hạ Vũ tắt tivi đi lên lầu, trong phòng ngủ vẫn là dáng vẻ buổi sáng sau khi Ôn Địch rời giường, hai cái gối chồng lên nhau. Gối của cô lúc nào cũng đặt trên gối của anh, theo như cô nói thì, cô muốn áp đảo anh về mọi mặt, kể cả chuyện cái gối.

Sau khi tắm xong, anh đặt gối của cô lên chỗ đầu giường cô hay nằm, giống như mỗi lần trước đó khi co đi công tác không ở nhà.

Thật ra thì anh biết, lần này sẽ không giống vậy nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Khang Ba và trợ lý đến đón Nghiêm Hạ Vũ.

Khang Ba thấy sắc mặt sếp không được tốt cho lắm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Chạy đến trước sảnh Kinh Việt, một chiếc xe hơi màu trắng đang đậu ở vị trí cấm dừng.

Khi nhân viên đi ngang qua không khỏi tò mò, đi một bước quay đầu ba lần, nhỏ giọng thì thầm xem đây là xe của ai, sao dám ngang nhiên như vậy, thiếu chút nữa là chắn ngang luôn cửa công ty bọn họ rồi.

Nghiêm Hạ Vũ đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết bên ngoài có chuyện gì.

Khang Ba nhận ra đó là xe của Điền Thanh Lộ, cậu ta nhỏ giọng nói với Nghiêm Hạ Vũ: "Tổng giám đốc Nghiêm, xe của Điền tiểu thư đang đậu trước cửa công ty.

Nghiêm Hạ Vũ mở mắt ra, nhìn về phía cửa chính công ty.

Điền Thanh Lộ mở cửa đi xuống xe, đi về phía xe của anh.

Tài xế thấy vậy không chạy xe xuống dưới hầm để xe nữa, xe hơi chạy chầm chậm lại, có dừng lại hay không, cậu ta phải đợi Nghiêm Hạ Vũ lên tiếng.

Mấy giây sau Nghiêm Hạ Vũ mới nói đỗ vào một bên đường, anh hạ cửa kính xuống, Điền Thanh Lộ cách xe của anh chỉ còn mấy bước.

Điền Thanh Lộ tự mình gọi điện tìm gặp Ôn Địch, cô ta chưa từng có một giây thoải mái, cô ta không biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ có phản ứng như thế nào, cô ta cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần anh sẽ đến tìm cô ta tính sổ, nhưng anh dừng không không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh càng yên lặng, cô ta càng bất an.

Tối hôm qua cô ta gọi điện cho anh không không nhận, việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao thôi, vì vậy cô ta đến công ty tìm anh.

Trong lúc bất an, cô ta không ngừng ảo tưởng, có lẽ Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch đã chia tay, anh có thể sẽ ổn định lại nề nếp.

Lời xin lỗi cô ta nói không nổi câu xin lỗi, vì trong chuyện này người sai không phải là cô ta.

Cô ta không hề làm sai.

Điền Thanh Lộ nhìn Nghiêm hạ Vũ, "Em có chuyện muốn nói với anh."

Giọng Nghiêm Hạ Vũ lạnh tanh: "Tôi và cô không có chuyện gì để nói. Nếu là chuyện công việc, cô hẹn trước với trợ lý Khang."

Thái độ của anh bây giờ, cô ta càng cảm thấy không chắc chắn. Con dao cùn đã cứa quá sâu vào da, còn không bằng anh cứ cầm dao đâm cô ta một nhát thật đau còn hơn.

Điền Thanh Lộ tự mình nhắc đến chuyện đó luôn: "Em biết anh giận em. Hôm qua trong lúc tức giận em mới nhắc đến Khương Vân Tinh với Ôn Địch, anh có gì bất mãn thì cứ nói ra."

Nghiêm Hạ Vũ khoác tay lên thành cửa sổ xe, im lặng nhìn cô ta một lúc rồi nói: "Tức giận cãi nhau thì cũng là chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, tôi muốn cãi vã cũng sẽ chỉ cãi vã với Ôn Địch, không có lý gì nổi giận với cô."

Điền Thanh Lộ nắm chặt chìa khóa xe trong tay, may là móng tay của cô ta ngắn nắm mạnh đến mấy cũng không gãy móng tay được.

Cô ta tự bật cười một tiếng, cô ta là người có hôn ước với anh, anh lại nói anh và Ôn Địch là hai vợ chồng.

"Em đến tìm anh không phải để mong anh tha thứ, em không cảm thấy mình làm sai, em có thể nhịn anh và Ôn Địch một tháng, hai tháng? Nhưng rồi thời gian lâu dần, chắc chắn em sẽ không nhìn nổi nữa, cho dù hôm qua em không đi tìm cô ấy, cũng sẽ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Cô đúng hay sai không liên quan đến tôi. Cô cảm thấy cô không làm sai, vậy thì cứ làm đi. Tôi cũng vậy, hậu quả có ra sao, tự chúng ta có thể chịu trách nhiệm được là được."

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, ra hiệu cho tài xế lái xe.

Khang Ba rốt cuộc cũng hiểu được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đứng trong thang máy, Nghiêm Hạ Vũ nói với trợ lý Khang: "Ôn Địch và tôi đang có chút xích mích."

Khang Ba hít một hơi, hỏi anh: "Hay là để tôi nói mấy câu với Ôn tiểu thư?"

"Nói gì?" Nghiêm Hạ Vũ nói: "Không cần thiết, với tính cách cao ngạo lại nhỏ mọn đó của Ôn Địch, một khi cô ấy biết tôi đã đính hôn, rồi Điền Thanh Lộ còn nói với cô ấy chuyện của Vân..." Tinh, hình như anh ý thức được cái gì đó, chữ "Tinh" anh chưa kịp nói ra khỏi miệng đã dừng lại, anh đổi lại thành: "Điền Thanh Lộ nói với cô ấy chuyện của Khương Vân Tinh, bây giờ cậu đi tìm cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không nói chuyện với cậu."

Lời của Khang Ba đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống. Lúc sếp quyết định thêm tên Ôn Địch vào giấy tờ nhà đất của căn biệt thự kia, sếp thật sự rất nghiêm túc, kết quả bây giờ càng thêm rắc rối.

Thang máy dừng lại ở tầng làm việc của Nghiêm Hạ Vũ, trợ lý Khang nhấn nút mở cửa, đợi sếp đi ra ngoài rồi cậu ta đi ra theo sau.

Bỗng Nghiêm Hạ Vũ quay lại, "Ôn Địch trách tôi đối với cô ấy không tốt, lại đối tốt với Khương Vân Tinh."

Khang Ba hiểu ý của sếp, là muốn người ngoài như cậu ta phát biểu một chút cái nhìn của mình, cậu ta nói sự thật: "Theo tôi thấy, mấy năm nay anh đối với Ôn tiểu thự thật sự rất tốt."

Hàm ý chỉ là những gì cậu ta nhìn thấy cũng chỉ là nhìn bằng mắt, còn trong lòng Nghiêm Hạ Vũ nghĩ thế nào, cậu ta khó mà nói được, cậu ta cũng không biết.

Nghiêm Hạ Vũ nhận xét: "Cậu càng ngày càng có tài nói chuyện đấy."

Trợ lý Khang: "..."

--

Suốt cả một tuần, Ôn Địch đều phải dựa vào thuốc melatonin mới có thể ngủ (một loại thuốc trợ ngủ), cho dù có thế nào ít nhất cũng phải đảm bảo thời gian ngủ, sắc mặt mới miễn cưỡng có thể nhìn được.

Buổi sáng thứ sáu, cô nhận được điện thoại của mẹ.

Chạng vạng tối chuyến bay của Triệu Nguyệt Linh sẽ đáp xuống Bắc Kinh, buổi tối sẽ ăn một bữa cơm với gia đình Minh hồi phục sau cuộc phẫu thuật, không thể đi ăn cơm được.

Đầu óc của Ôn Địch bây giờ hoạt động rất chậm, cũng lời suy nghĩ, trực tiếp hỏi mẹ: "Mẹ, Minh Kiến Quân có ý gì?"

"Lúc đầu con phải chịu ấm ức lớn như vậy, mẹ gọi điện thoại cho Minh Kiến Quân, ông ta nói tìm một cơ hội ngồi cùng một bàn với con, ông ta sẽ dẫn theo vợ và con trai, cái gì làm cần phải làm rõ thì làm rõ, tránh cho sau này hiểu lầm càng lớn." Triệu Nguyệt Linh không thể nào để mặc cho những lời đồn thổi như vậy xảy ra trên người con gái của mình.

Con gái cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng bà làm mẹ, không nhìn được con của mình chịu ấm ức.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Ôn Địch ra sân bay chờ đón mẹ, chạng vạng tối mẹ cô mới đến, cô đến sân bay sớm hai tiếng. Ở nhà nhàn rỗi sẽ nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, không bằng đến chỗ nào đông người.

Ôn Định đón được mẹ, cô ôm lấy cánh tay mẹ hỏi han một hổi.

Triêu Nguyệt Linh kỹ tính, bà nhìn con gái một cái là có thể nhìn ra gần đây cô thiếu ngủ, "Con lại đang thức viết kịch bản à?"

Ôn Địch theo bản năng sờ tay lên mặt một cái, "Cái này mà mẹ cũng nhìn ra."

Cô đấu tranh một hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật cho mẹ biết, chuyện này có giấu thì cũng không giấu được bao lâu. Hai người ngồi lên xe, cô nắm lấy tay mẹ, giống như hồi còn bé nắm lấy tay mẹ nghịch nghịch, "Mẹ."

Triệu Nguyệt Linh mỉm cười nhìn con gái, "Sao thế?"

Ôn Địch mấp máy môi mấy lần mới nói ra khỏi miệng được: "Con định bán căn hộ con đang ở."

Nụ cười trên mặt Triệu Nguyệt Linh cứng lại, nhưng rất nhanh bà điều chỉnh lại biểu cảm của mình, vẫn mỉm cười như vũ, bà cười nói: "Con xem mà làm, không thích thì bán đi, nhà ở con thích là được."

Mẹ thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được cô và bạn trai đã chia tay.

Nhưng mẹ không đào sâu vào vấn đề.

Triệu Nguyệt Linh khuyên con gái: "Theo mẹ thấy, con nên vui vẻ mới đúng."

Ôn Địch đặt tay lên trán, cười yếu ớt nhìn mẹ, "Sao mẹ lại nói thế?"

Triệu Nguyệt Linh nói: "Không thể đi tiếp với một người không thích hợp, phía trước người phù hợp với con còn nhiều lắm, con không tò mò sau này mình sẽ gặp được người như thế nào sao? Dù sao thì mẹ vẫn tò mò."

Ôn Địch cười cười, "Mẹ nói như vậy, thật sự có chút tò mò."

Trên mặt cô là nụ cười nhưng trong lòng vẫn đau như muốn chết đi.

Sau đó hai mẹ con đều cố gắng tránh trò chuyện liên quan đến tình cảm.

Triệu Nguyệt Linh nhận được tin nhắn của Minh phu nhân, bà ấy nhắn địa chỉ nhà hàng.

Nhà hàng lần này là Minh phu nhân chọn dựa theo khẩu vị và sở thích của Ôn Địch.

Sáu giờ Minh phu nhân và con trai nhỏ đến phòng bao trước giờ hẹn.

Tối nay ăn cơm ở đây tổng cộng có năm người, Minh Kiến Quân buổi chiều có một cuộc họp, bây giờ vẫn đang trên đường đến nhà hàng, Triệu Nguyệt Linh và Ôn Địch vẫn chưa đến.

Kỳ Minh Triệt ngồi trên sô pha trong phòng bao nhìn điện thoại, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê.

Minh phu nhân rót thêm cà phê cho con trai, không ngừng dặn dò: "Lát nữa Ôn Địch và mẹ con bé đến con đừng có mà trưng cái bản mặt ủ rũ đó cho mẹ, nếu không buổi tối về con sẽ biết tay."

"Biết rồi." Kỳ Minh Triệt nói, liên quan đến chuyện bố cậu nɠɵạı ŧìиɧ, cậu ta biết chuyện không đơn giản như vậy, bây giờ loại trừ được Ôn Địch, cũng không có nghĩa là không còn những người khác.

"Mẹ, mẹ tự mình lừa mình dối người hay là..."

Minh phu nhân cắt ngang lời con trai: "Mẹ ở trong mắt con ấm ức như vậy à? Nếu như ba con thật sự có người thứ ba, mẹ có thể trơ mắt nhìn tiền mình vất vả kiếm được cho tiểu tam như thế sao?"

Kỳ Minh Triệt không có cách nào phản bác lại.

Minh phu nhân bưng ly cà phê lên, thưởng thức cà phê với tâm trạng rối bời.

Chồng bà thật sự đã nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng qua bây giờ bà chưa có được chứng cứ. Hiện giờ bà phải ổn định được con trai trước, để cho con trai không nghi ngờ chồng nữa, như vậy mới có thể để chồng bà buông bỏ được lòng phòng bị xuống.

Khoảng thời gian trước đó bà mới phát hiện, thư ký bà tín nhiệm nhiều năm như vậy lại là người của Minh Kiến Quân, bà vừa tức vừa giận, nhưng cố không thể hiện ra để thư ký phát hiện có gì khác thường.

Bà quyết định tương kế tựu kế, đến lúc đó một mẻ bắt gọn.

Trước đó bà rất buồn bực, bà điều tra lâu như vậy lại không thể nào có được chứng cứ chứng minh được Minh Kiến Quân nɠɵạı ŧìиɧ, hóa ra bất kể bà làm gì, Minh Kiến Quân đều thông qua thư ký của bà mà biết được.

Tiếp theo, bà sẽ cùng ông ta diễn, cho đến khi ông ta không còn chút phòng bị nào mới bà thì thôi.

Hai vợ chồng bọn họ đã đi đến nước này thật sự đau xót không thể tả thành lời.

Sáu giờ rưỡi, mọi người đến đông đủ.

Minh phu nhân và Triêu Minh Nguyệt từng giúp đỡ nhau một lần, bây giờ gặp mặt hai người hỏi han vài câu thỉnh thoảng Minh Kiến Quân chen vào đôi câu.

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt lúc cùng quay chương trình thường xuyên ăn cơm cùng nhau, bây giờ không còn hiểu lầm, nói với nhau thì có nói chuyện, không còn lạnh nhạt như trước, nhưng cũng không nhiệt tình.

Lúc đang ăn, Minh phu nhân vẫn không để ý đến Minh Kiến Quân, nhưng có món Minh Kiến Quân thích ăn được mang lên, bà sẽ gắp cho ông ta một gắp.

Minh Kiến Quân biết, vợ ông lấy lòng ông như vậy là vì đã tin ông không nɠɵạı ŧìиɧ.

Bỗng chốc trong lòng ông có vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Không phải ông chưa từng nghĩ đến chuyện hoàn toàn cắt đứt với Tân Nguyên, đối xử thật tốt với vợ mình, nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện Tân Nguyên đã ở bên ông bảy, tám năm rồi, ông lại không nỡ chia tay.

Từ khi vợ nghi ngờ ông nɠɵạı ŧìиɧ, ông đã không gặp mặt Tân Nguyên nữa.

Hai ngày trước Tân Nguyên có gọi điện thoại cho ông, nói nhớ ông, hỏi ông có thể đến tổ chương trình [Như Hình Với Bóng] thăm mình hay không. Kỳ Minh Triệt cũng có mặt ở đó, ông đi thăm con trai mình sẽ không có bất kỳ người nào nghi ngờ, như vậy Tân Nguyên có thể nhân cơ hội này gặp mặt ông một chút.

Ông còn đang suy nghĩ xem có nên đi đến thăm tổ chương trình hay không.

Minh Kiến Quân làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Chương trình hai đứa đang quay đến số bao nhiêu rồi?"

Ôn Địch trả lời: "Tuần sau là đến số thứ tư rồi."

Minh Kiến Quân khẽ vuốt cằm, cười nói: "Chú chỉ tài trợ, không biết tổ chương trình quay thế nào rồi."

Ôn Địch hùa theo: "Khi nào chú và dì rảnh rỗi, ghé qua đó nhìn một chút."

Minh phu nhân xua tay, "Dì không đi được, dì không đứng cùng một chỗ với Minh Triệt được, chỉ cần đứng gần nhau không một ai không nhìn hai người bọn dì là mẹ con. Thằng bé không muốn khoe khoang, nói cái gì mà muốn dựa vào bản thân, dì mà đi chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng. Bố thằng bé đi một mình là được."

Trùng hợp đúng ý của Minh Kiến Quân.

Mấy người trò chuyện đến mười giờ mới từ trong phòng bao đi ra.

Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đi ở phía sau người lớn.

"Ôn Địch." Kỳ Minh Triệt gọi cô.

Ôn Địch đứng lại, chờ anh ta bước tới, "Chuyện gì?"

Kỳ Minh Triệt đút hai tay vào túi, bước đến đi bên cạnh cô, "Cô định bán nhà à?"

Ôn Địch nhìn chằm chằm cậu ta, ngạc nhiên vì tin tức của cậu ta nhanh nhạy đến mức vậy, dù sao thì chiều nay cô mới đưa nhà cho bên môi giới.

Căn nhà đó Kỳ Minh Triệt chưa kịp ở đã bị bố bán đi nên trong lòng vẫn luôn có chút tiếc nuối, có thể nói là chấp niệm, khu vực mấy tầng lầu đó mãi vẫn chưa có căn nào cậu ta ưng ý, cuối cùng hôm nay mới có một căn rao bán, bên môi giới lập tức thông báo cho cậu ta, hỏi khi nào cậu ta có thời gian rảnh đi xem phòng.

Cậu ta vừa nhìn thông tin phòng mới biết, hóa ra là căn hộ của Ôn Địch.

Cậu ta muốn mua căn nhà này đến mức không quan tâm tại sao Ôn Địch lại muốn bán một căn nhà tốt như vậy.

"Nếu như cô không ngại có thể bán cho tôi."

Ôn Địch dường như không cần suy nghĩ, "Được chứ."

Cô nói rõ thời gian giao nhà với cậu ta trước: "Nhà có thể bán cho cậu, nhưng tôi cần một tháng để dọn ra ngoài." Tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra chuyển đi đâu, đồ trong nhà quá nhiều, không mang đi hết trong một lần được.

Kỳ Minh Triệt rất dễ nói chuyện, "Hai tháng cũng được."

Bọn họ sắp phải ghi hình chương trình [Như Hình Với Bóng] kỳ thứ tư, Ôn Địch càng không có thời gian đi tìm nhà.

Đây có lẽ là giao dịch nhanh nhất trong lịch sử, chốt deal trong vòng một phút. Kỳ Minh Triệt không trả giá, cô cũng không không nói giá căn nhà đó với cậu ta, bây giờ căn hộ này không phải một mình cô đứng tên nữa, cô muốn bán nhà còn phải cần Nghiêm Hạ Vũ ký tên.

Ôn Địch về đến nhà, cô gọi điện cho trợ lý Khang.

Sau khi Khang Ba nhận được điện thoại, cậu ta lo lắng không biết phải nên báo cáo thế nào với Nghiêm Hạ Vũ, cậu ta nhìn chồng tài liệu suy nghĩ một lúc, lại không thể không đi vào báo cáo được, cậu ta đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Nghiêm Hạ Vũ. Khang Ba gõ cửa đi vào, Nghiêm Hạ Vũ đang tắt máy tính.

"Tổng giám đốc Nghiêm, vừa rồi Ôn tiểu thư có gọi điện cho tôi."

Tay của Nghiêm Hạ Vũ thoáng dừng lại một chút: "Cô ấy nói gì?"

Anh dường như đoán được gì đó nói tiếp: "Có phải muốn xóa tên tôi ra khỏi sổ đất không?"

"Không." Giọng của Khang Ba không khỏi nhỏ xuống một chút: "Ôn tiểu thư bán căn hộ đó đi, đã hẹn khách hàng thứ hai sang tên nhà rồi. Bảo anh đến lúc đó qua bên phòng giao dịch ký tên."

Bàn tay Nghiêm Hạ Vũ nắm con chuột, anh nhìn màn hình máy tinh tối đen, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Trong phòng làm việc im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thỉnh thoảng di con chuột trong tay một cái.

Khang Ba nhớ lúc cậu ta mới đi vào, sếp đã tắt máy tính rồi.

Cậu ta đứng trước bàn làm việc, cân nhắc xem tiếp theo nên báo cáo như thế nào mới tốt đây.

Sau một lúc im lặng cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng nói: "Vậy tôi không có ý định bán căn nhà đó."

Khang Ba: "..." Thật sự bị Ôn Địch nói trúng rồi.

Ôn Địch nói trong điện thoại: “Tổng giám đốc Nghiêm của các cậu, có thói quen phải nắm được mọi chuyện trong tầm tay, có thói quen phải quyết định theo ý mình. Bất kể là chuyện gì, hay bất kể cái gì không cần biết anh ta có muốn hay không, nếu anh ta không muốn buông tay đều sẽ không cho người khác có quyền quyết định thay anh ta. Nếu như anh không muốn bán nhà, cậu giúp tôi nói với anh ta. Nếu anh ta vẫn không muốn ký tên thì tôi chỉ có thể đến bộ tư pháp làm thủ tục thôi.”

Tôi không muốn vì một căn nhà mà làm ầm ĩ mất thể diện.

"Ôn tiểu thư nói," Khang Ba cảm thấy có chút đau đầu, cậu ta thuật lại lời của Ôn Địch bảo mình nói với Nghiêm Hạ Vũ, "Ôn tiểu thư nói, nếu đổi lại thành Khương Vân Tinh muốn bán nhà, chắc chắn tổng giám đốc sẽ không hề do dự mà ký tên, không nỡ để cho Khương Vân Tình khó xử, nói không chừng còn chưa cần Khương Vân Tinh mở miệng, tổng giám đốc đã chủ động xử lý xong xuôi chuyện nhà cửa. Cô ấy còn nói, hy vọng anh nể mặt ba năm ở bên nhau, xem như nhanh hợp nhanh tan, suy nghĩ vì cô ấy một lần, cho cô ấy một lần được hưởng thụ đãi ngộ được thiên vị, ký tên vào giấy bán nhà."

Đây là nguyên văn những gì Ôn Địch nói, cậu ta chỉ là tường thuật lại thôi.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn trợ lý Khang, "Cô ấy còn nói gì?"

"Hết rồi ạ." Khang Ba rõ ràng đang đứng, vậy mà bây giờ cậu ta lại cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, xử lý chuyện làm ăn khó giải quyết cũng không làm khó được cậu ta, nhưng chuyện tình cảm riêng tư của sếp, trái khó phải khó cậu ta làm thế nào cũng không thể vẹn toàn được.

Nghiêm Hạ Vũ buông con chuột trong tay ra, ngả người ra dựa vào ghế, "Cô ấy suốt ngày chỉ biết uy hϊếp tôi." Nếu anh không ký tên, không đồng ý bán nhà, cô sẽ lại quy tội danh anh đối với cô thờ ơ, đến bây giờ vẫn chưa từng suy nghĩ cho cô.

"Ký cho cô ấy đi."

Khang Ba hỏi, có cần ủy quyền cho luật sư qua bên giao dịch làm việc không.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Tự tôi sẽ đi."

Căn nhà đó là nơi anh và cô cùng nhau sống ba năm, cô dễ dàng bán nó đi như vậy.