Chương 16

Ôn Địch cúp điện thoại, cô không muốn nghe lời giải thích của Nghiêm Hạ Vũ qua điện thoại.

Nhưng sự lo lắng của cô đã quá thừa thãi, Nghiêm Hạ Vũ không hề gọi điện lại.

Xe của cô chạy thẳng một đường đến biệt thự.

Ôn Địch bảo tài xế dừng lại ở bên ven đường, biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ có an ninh độc lập, bảo vệ nhìn thấy xe của cô vẫn mở cửa như bình thường.

Cô không xuống xe, hơi nghiêng người ra khỏi cửa sổ, làm phiền nhân viên bảo vệ: "Nhờ anh gọi giúp tôi quản gia."

Quản gia nhìn thấy xe của Ôn Địch đậu ngoài cửa, tưởng là cô còn phải đi ra ngoài có chuyện nên cũng không nghĩ nhiều.

Ông đi tới bên cạnh xe, hỏi: "Có phải cháu muốn chuẩn bị chút đồ ăn đêm không?"

"Không cần đâu." Ôn Địch nói rõ ý định của mình: "Cháu đến lấy đồ, làm phiền chú lấy giúp cháu cái máy tính bảng trên thư phòng tầng hai, cả chồng bản thảo trên bàn làm việc luôn, rồi chú bảo dì quay phòng ngủ chính lấy giúp cháu cái vali xuống, những món đồ còn lại cháu không cần, mọi người muốn vứt thì vứt đi."

Quản gia ngạc nhiên không kịp phản ứng lại.

Ôn Địch đã quá quen thuộc với ánh mắt này, trước đó khi cô đến biệt thự đều bị nhìn với ánh mắt như thế này ba lần, lúc đó cô không hiểu tại sao quản gia thấy cô thì lại ngạc nhiên.

Bây giờ thì lại thành quản gia không thể hiểu nổi.

"Cháu và anh ấy chia tay rồi."

Quản gia không biết chuyện gì đang xảy ra, sáng hôm nay khi Nghiêm Hạ Vũ ra cửa, bọn họ vẫn còn rất tốt mà.

Ôn Địch từng cãi nhau mấy lần với Nghiêm Hạ Vũ, sau ồn ào thì làm lành cũng rất nhanh. Lúc đang bực bội chuyện gì cô cũng làm, lúc trở lại phòng thì sẽ bình tĩnh hơn một chút, tất nhiên cơn tức giận cũng dần nguôi ngoai.

Ông khuyên nhủ: "Cháu lên tầng nhìn một chút, lỡ như có đồ gì quan trọng để quên thì sao."

Ôn Địch nói: "Cháu không tiện lên đó. Anh ấy có vợ chưa cưới rồi, cháu lại vào trong đó thì thành ra cái gì đấy." Cô nhắc lại lần nữa: "Cháu chỉ cần cái vali, còn lại những thứ khác cháu không cần."

Quản gia muốn nói lại thôi, ông gật đầu một cái, không nói gì nữa xoay người đi vào trong biệt thự.

Một tay xách túi đựng laptop một, một tay xách vali 180cm rỗng tuếch, kết thúc ba năm ở bên nhau của cô và Nghiêm Hạ Vũ.

Trước khi đi, cô đưa chìa khóa phụ mấy chiếc xe của Nghiêm Hạ Vũ trả lại cho quản gia.

Bảy giờ mười phút, xe của Ôn Địch rời khỏi khu biệt thự.

Hai mươi phút sau, Nghiêm Hạ Vũ trở lại.

Anh về đến nhà không thấy xe của Ôn Địch ở trong sân, hỏi quản gia: "Cô ấy đâu rồi?"

Quản gia nói: "Đi rồi. Ôn Địch tiểu thư ngay cả sân cũng không bước vào, nhất định phải chờ ở bên ngoài lấy đồ đi."

Nghiêm Hạ Vũ đứng bên cạnh ghế sô pha, anh nhìn ra bên ngoài từ tấm cửa kính sát đất, bãi đậu xe giờ đây đã tối om và trống không.

Một lúc rất lâu sau, anh vẫn không nói gì.

Quản gia không dám hỏi nhiều.

Nghiêm Hạ Vũ cúi người, cầm ly nước trên bàn trà lên uống thì nhìn thấy mấy cái chìa khóa xe đặt ngay ngắn trên bàn.

Anh uống hết nửa ly nước, tiện tay quơ lấy một cái chìa khóa xe trong đống chìa đó, không mặc cả áo khoác dài mà cứ thế đi ra ngoài.

Đường đến khu căn hộ của Ôn Địch, Nghiêm Hạ Vũ không thể quen thuộc hơn được nữa. Ba năm qua anh đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vừa rồi, anh lại rẽ nhầm một ngã rẽ, anh không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng, sau đó chạy đến thẳng nhà cô.

Anh gửi tin nhắn giọng nói cho cô: [Em có ở nhà không? Mười phút nữa anh đến nơi.]

Ôn Địch không trả lời.

Nghiêm Hạ Vũ không dám chắc chắn Ôn Địch đã xóa mật khẩu nhà đi chưa, anh chuẩn bị ấn mật khẩu, ngón tay anh lại dừng trên những con số đang hiện lên, chuyển sang gõ cửa.

"Ôn Địch?"

Tiếng gõ cửa và chuông cửa thay nhau vang lên, vẫn không có người mở cửa.

Nghiêm Hạ Vũ không tùy tiện ấn mật mật khẩu, anh lấy điện thoại gọi cho Ôn Địch, gọi hai lần liên tiếp nhưng vẫn không ai nghe máy.

Anh ấn mật khẩu, khi ấn đến số cuối cùng, tim anh nhói lên một cái.

Tiếng báo cửa "Tinh" lên một tiếng, khóa đã được mở.

Cô không đổi mật khẩu.

"Ôn Địch?" Nghiêm Hạ Vũ đứng ở bậc thềm cửa ra vào vừa thay giày vừa gọi cô.

Đèn trong phòng khách vẫn đang sáng, cái vali của cô đứng trơ trọi giữa lối đi phòng khách đến phòng ăn.

Nghiêm Hạ Vũ đi vào trong tìm cô.

Từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, sau đó anh nhìn thấy cô đi ra, cô đi dép lê trên người khoác áo choàng tắm dày cộp, tóc đã sấy khô một nửa.

Vừa rồi Ôn Địch ở trong phòng tắm sấy tóc không nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, máy sưởi trong nhà mới bật lên cô sợ lạnh nên mặc đồ ở nhà xong vẫn khoác thêm một cái áo choàng tắm bên ngoài.

Áo choàng tắm dày như vậy mà vẫn lạnh.

Cô dường như không nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ, đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm uống.

Nghiêm Hạ Vũ xách vali đặt bên cạnh ghế sô pha, anh nhìn về phía phòng bếp, Ôn Địch đưa lưng về phía anh, đứng đó uống nước. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với cô.

Ôn Địch biết Nghiêm Hạ Vũ sẽ không giải thích gì càng sẽ không nói mấy câu kiểu hối hận gì đó, cầu xin tha thứ, những thể loại như cố gắng cứu vãn tình hình sẽ không xuất hiện trên người của anh.

Nghiêm Hạ Vũ cũng biết Ôn Địch sẽ không ầm ĩ làm loạn lên, sẽ không chất vấn anh, cũng sẽ không yêu cầu anh một câu trả lời hợp lý.

Hai người chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.

Ôn Địch đứng trong phòng bếp uống hết một ly nước ấm lớn, cô đặt ly xuống, đứng đó mấy giây rồi xoay người đi vào phòng khách.

Nghiêm Hạ Vũ không nhàn rỗi, chỗ của Ôn Địch thứ nhiều nhất là sách, khắp nơi đều là sách.

Anh phân loại sách, tạp chí xếp lại thành một chồng, tiểu thuyết tình cảm xếp lại thành một chồng, những loại sách khác lẻ tẻ xếp lại thành một chồng.

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, Ôn Địch vẫn cảm thấy lạnh, hai tay khoanh vào nhau, không ngừng xoa xoa cánh tay.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn đang sắp xếp lại sách.

"Để đó đừng động vào." Cô phá vỡ yên lặng,.

Nghiêm Hạ Vũ xếp quyển tiểu thuyết cuối cùng trên tay xong thì đứng lên.

Chiều cao của hai người chênh lệch, Ôn Địch ngửa đầu lên nhìn anh.

Nghiêm Hạ Vũ đón lấy ánh mắt trống rỗng của cô, làn da của cô tốt, trắng nõn hồng hào nhưng hiện tại tái nhợt, dù đã son môi nhưng môi cô vẫn trắng nhợt.

Giọng của cô không khác gì lúc thường ngày, "Anh thu dọn đồ của anh rồi mang đi đi, tối nay món nào anh không lấy đi tôi xem như là anh không cần."

Nghiêm Hạ Vũ không trả lời mà hỏi lại: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"

Có, có rất nhiều, suy nghĩ một buổi chiều vẫn không hiểu tại sao, bây giờ lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Kết quả đã hiện ra trước mắt cô, cho dù có hỏi cái gì, ngoại trừ cố gắng lừa người dối mình chứ không có tác dụng nào khác.

Cô hỏi ngược lại: "Anh muốn tôi hỏi anh cái gì đây? Hỏi anh yêu tôi đến nhường nào sao, yêu đến mức không tiếc để cho tôi làm người thứ ba?"

Lại là một sự im lặng.

Ôn Địch nhận ra bản thân vẫn còn một vấn đề muốn hỏi, "Sao anh biết được lúc tôi lái xe không được khỏe?"

Nghiêm Hạ Vũ: "Bạn của anh Tần Tỉnh, lúc đó cậu ta lái xe phía sau xe em."

Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy. Ôn Địch đã từng nghe thấy cái tên Tần Tỉnh này, cậu ta với Tưởng Thành Duật, Nghiêm Hạ Vũ đều là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, chơi chung một nhóm.

"Cậu ta chắc chắn biết chuyện anh đính hôn, hơn nữa còn biết sau khi anh đính hôn tôi vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh, ở trong mắt cậu ta có phải tôi là..."

"Đừng nói bản thân như vậy." Nghiêm Hạ Vũ cảm giác được cô muốn nói gì, trực tiếp cắt ngang lời của cô, không muốn nghe những lời đó từ chính miệng cô nói ra.

Ôn Địch cười một tiếng, trong tiếng cười này một nửa là tự giễu, một nửa là châm chọc.

"Tôi cho rằng, bản thân mình ở trong lòng anh khác biệt so với những người khác, anh vì Khương Vân Tinh lo lắng cho danh tiếng của cô ta, còn tôi thì sao? Dù gì cũng ở bên nhau ba năm rồi, một chút lòng tự trọng anh cũng không giữ lại cho tôi một chút, dù chỉ là một chút xíu thôi."

Nghiêm Hạ Vũ vươn tay ôm cô: "Không được khóc."

Ôn Định hét: "Anh mù à, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi khóc!"

Hai mắt cô ngập nước, cô cứng rắn ép nước mắt ngược trở lại. Cô có thể khóc vì bản thân, khóc thì nhân vật trong kịch bản cô viết, nhưng tuyệt đối không thể khóc vì Nghiêm Hạ Vũ.

"Anh buông tôi ra!"

Nghiêm Hạ Vũ không buông tay, nghĩ đến chiều nay cô vì nhận được điện thoại của Điền Thanh Lộ ngay cả xe cũng không biết khởi động thế nào, anh ôm cô càng chặt hơn.

Trước khi anh tới, cô tự khuyên nhủ bản thân sớm họp sớm tan, không cần phải dây dưa với anh, không ồn ào không làm khó, nếu không sẽ có vẻ cô thật sự rất quan tâm đến anh.

Cần gì phải thế.

Nhưng bây giờ tất cả những gì cô tự nhủ lại không có tác dụng gì nữa.

Cô chợt đẩy anh ra, vung tay lên tát mạnh anh một cái.

"Ba" một tiếng, cưỡng ép vẽ ra một kết cục cho mối tình ba năm của bọn họ.

Tay Ôn Địch tê rần, bên má trái của Nghiêm Hạ Vũ cũng vậy.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Có lẽ anh không ngờ tới, anh đến từng này tuổi rồi còn có người dám tát anh.

Nghiêm Hạ Vũ không chớp mắt nhìn cô chằm chằm một lúc, "Em hết giận chưa?"

Ôn Địch xoa xoa bàn tay phải vừa đau vừa tê, cười nhạt, "Anh cảm thấy bản mặt này của anh đáng bao nhiêu tiền." Anh cho là anh bị tát một cái có thể khiến toàn bộ ấm ức của cô tiêu tan.

Cô bước lên một bước, một tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, lôi anh đi vào trong phòng tắm.

Cửa phòng tắm hé mở, cô dùng cùi chỏ đẩy cửa phòng ra.

Nghiêm Hạ Vũ theo bản năng vươn tay xoa xoa cùi chỏ của cô, sợ cô bị đau.

Ôn Địch dùng sức hất tay anh ra.

Trước mặt bọn họ là một bồn nước tắm.

Nghiêm Hạ Vũ dường như biết cô định làm gì, anh đứng đó, không ngăn cô lại.

Ôn Địch dùng tất cả sức lực đẩy anh về phía bồn tắm, trọng tâm của anh đứng không vững ngã vào trong bồn tắm, có chiếc gối tắm chắn ngang nên không bị đập đầu.

“Rầm”, nước bắn tứ tung.

Ôn Địch nhấc chân lên, khụy gối, đè mạnh đầu gối lên ngực anh.

Ly rượu trên kệ bị đổ trong bồn tắm, rượu đỏ bắn tung tóe khắp áo sơ mi, nước cũng vậy, giống như thuốc nhuộm bị đổ, nó làm hỏng toàn bộ bức tranh.

Ôn Địch thấy ly rượu đỏ vướng víu cô chộp lấy ly rượu không thèm nhìn lại phía sau, trực tiếp nếm đi, ly rượu văng vào gương.

"Choang", ly rượu vỡ tan.

Mảnh thủy tinh rơi đầy đất.

Một ít nước rượu vang đỏ trượt xuống gương, màu rượu trôi ra ngày càng nhạt.

Sau đó cái gì cũng không soi được nữa.

Lúc cô đánh Nghiêm Hạ Vũ, anh không quên dùng tay bảo vệ cả hai thành bồn tắm, sợ cô vô tình va phải cánh tay đập vào thành bồn.

"Anh đừng giả bộ như vậy nữa!" Ôn Địch lần nữa hét lên.

Cô ghét nhất thấy anh như vậy.

Mặt đất đầy nước, mảnh thủy tinh vỡ khắp nơi.

Ôn Địch đánh mệt rồi, đột nhiên cô cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa.

Trên mặt cô không biết là nước bắn lên hay là nước mắt, anh vòng tay qua đỡ sau lưng cô, "Em đứng cẩn thận, trên mặt đất toàn mảnh vỡ thủy tinh."

Ôn Địch đẩy anh ra, lau mặt, cô cúi người cầm lấy đuôi áo choàng đang nhỏ giọt, dùng sức vắt mạnh.

Cô không để ý đến Nghiêm Hạ Vũ nữa, bình tĩnh đi ra ngoài, mỗi nơi cô đi qua đều có dấu nước nhỏ giọt.

Nghiêm Hạ Vũ đứng lên bước ra ngoài bồn tắm, dọn dẹp thủy tinh trên đất.

Sau khi tắm xong, anh thay bộ quần áo mới đi ra ngoài.

Anh ra phòng khách không thấy Ôn Địch, đèn trong phòng bếp cũng đã tắt.

Lúc này, giải thích chỉ là dư thừa, cho dù anh có nói gì Ôn Địch cũng sẽ không tin. Anh đi vào trong phòng làm việc, thu dọn những thứ thường dùng cho vào túi đựng văn kiện mang đi.

Xong xuôi anh đi vào trong phòng ngủ tìm Ôn Địch.

Có tiếng động loạt soạt phát ra từ trong phòng để quần áo, anh đi tới gọi cô: "Ôn Địch"

Trên mặt đất trong phòng để quần áo bày mấy cái vali, cô đang xếp quần áo vào trong vali, đều là áo sơ mi của anh.

Ôn Địch quay đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt này của cô khiến anh cảm thấy xa lạ, cô nói: "Đồ của anh quà nhiều, tôi giúp anh sắp xếp như vậy sẽ nhanh hơn một chút.

Cô nói xong, xoay người lại tiếp tục cầm quần áo đang treo trong tủ.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn tấm lưng của cô, anh nói: "Hai ngày nữa, anh đến thăm em."

Về phần những thứ đó, anh cũng không định mang đi, "Em sắp xếp xong đặt ở bên phòng của anh."

Trên sổ đất có tên của anh, nhà một nửa là của anh.

Ôn Địch vừa tháo áo sơ mi ra khỏi móc, tay đang cầm cổ áo hơi ngừng lại, sau đó chầm chậm xoay người, "Nhà ai thì là của người đó, có thời gian chúng ta sẽ làm thủ tục."

Cô chỉ vào tủ đầy quần áo của anh, "Anh có chắc là sẽ không mang đi không?"

Nghiêm Hạ Vũ im lặng nhìn cô.

Ôn Địch hiểu anh ngầm thừa nhận không cần, thật ra những thứ này đối với anh mà nói thì có cũng được không có cũng chẳng sao, trong biệt thự của anh còn nhiều, anh không thiếu mấy vali quần áo.

"Anh không cần thì thôi, tôi cho hết vào túi, nếu như không muốn, ngày mai bảo trợ ký Khang đến lấy."

Qua hai giây, cô lại nói: "Lúc đi giúp tôi đóng cửa."

Cô tiếp tục sắp xếp quần áo, cô đưa lưng về phía anh không biết anh đang suy nghĩ gì.

Bỗng cô nhớ đến một chuyện, quay mặt lại gọi anh: "Này."

Nghiêm Hạ Vũ vừa mới bước ra khỏi phòng quần áo, anh xoay người lại hỏi: "Sao thế?"

Ôn Địch gập qua loa hai cái rồi ném vào vali, "Cầu xin anh giúp tôi một chuyện."

Nghiêm Hạ Vũ: "Em không cần nói cầu xin, em nói đi."

Ôn Địch nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, sau này nếu có trường hợp nào mà nếu anh biết được có thể tôi sẽ đến, làm phiền anh tránh đi một chút. Còn những nơi có anh ở đó, tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy. Tôi không mong đợi anh có thể quan tâm tới tôi như đối với Khương Vân Tinh, cho nên tôi cầu xin anh giúp tôi chuyện này. Tôi không muốn lại phải chạm mặt với anh. Tôi cảm ơn anh trước."

Nghiêm Hạ Vũ chỉ nhìn chằm chằm cô, từ chối cho ý kiến.

Ôn Địch vừa nói vừa cầm lấy điện thoại trên ghế sô pha, cô đột nhiên nhớ ra, trước đó cô đã đổi tên chú thích của anh trong điện thoại, bỗng cô cảm thấy xấu hổ trong chịu nổi. Anh đã có vợ, người đó không phải cô. "Tôi xóa liên lạc của anh rồi, chuyện nhà cửa, anh bảo trợ lý Khang liên lạc với tôi."

"Ôn Địch." Nghiêm Hạ Vũ không biết tại sao mình lại gọi tên cô, là muốn ngăn cô xóa số của mình hay là vì điều gì khác.

Ôn Địch thao tác ngay trước mặt của anh, xóa bạn Wechat với anh, cho số điện thoại của anh vào danh bạ đen.