Chương 15

"Bíp - bíp - bíp", chuỗi âm thanh liên tục này kéo Ôn Địch tỉnh táo lại.

Cô thẫn thờ nhìn tấm chắn thủy tinh của chiếc xe việt dã trước mặt, những chiếc xe bên cạnh chầm chậm di chuyển về phía trước, chỉ có xe của cô vẫn đứng yên tại chỗ.

"Bíp - bíp", tiếng còi xe phía sau không ngừng vang lên giục cô di chuyển.

Hai tay Ôn Đich cầm tay lái, cô không biết phải làm thế nào, làm sao mà xe mãi không chuyển động.

Lúc nhớ ra, là do cô chưa đạp chân ga.

Tài xế xe phía sau cuối cùng không nhịn được nữa, cậu ta xuống xe.

"Cốc cốc!" Người kia gõ mạnh vào cửa kính xe.

Ôn Địch nhìn người trước mặt qua cửa kính xe, nhưng cô không thể nhìn rõ đường nét của cậu ta, cả một con người to lớn lại trở nên mơ hồ trong trong mắt cô, chỉ còn lại một bóng người mờ ảo.

Cô hạ cửa kính xe xuống, "Tôi xin lỗi, đột nhiên tôi có chút không được khỏe."

Người kia nhìn thấy mặt Ôn Địch tái nhợt, nhận ra là cô, vẻ mặt đầy tức giận trong nháy mắt lập tức biến mất, "Tôi gọi 120 giúp cô." Người kia vừa nói vừa sờ điện thoại trong núi.

"Không cần đâu, cảm ơn. Bây giờ tôi khá hơn rồi."

"Thức đêm ít thôi, đến lúc mạng cũng không còn cô lấy gì mà lái chiếc xe mấy triệu tệ?"

Ôn Địch cố thế nào cũng không nặn ra được nụ cười, cô cảm ơn lần nữa, suy nghĩ xem chân ga ở đâu, cô đạp nhẹ chân ga.

Xe di chuyển chầm chậm, rất nhanh đã đuổi kịp xe phía trước.

Sau đó xe dừng ở khúc dừng đèn đỏ, cô lần nữa ngẩn người.

Trong điện thoại Điền Thanh Lộ còn nói: Chúng ta đã từng gặp mặt, chắc chắn cô không có ấn tượng gì, tối hôm sinh nhật đạo diễn Nguyễn, ở trong thang máy chuyên dụng.

Hóa ra cô còn ở ngay trước mặt vợ chưa cưới của anh gọi điện cho anh.

Cô không nhịn được hỏi Điền Thanh Lộ: Hai người đính hôn vào ngày nào?

Điền Thanh Lộ nói: Mùng sáu tháng này.

Châm chọc làm sao, cô còn tưởng anh có cuộc xã giao không thể từ chối, lúc đó cô còn nghĩ rốt cuộc đối phương là ai có thể để anh nể mặt mũi uống nhiều như vậy.

Hóa ra là tiệc đính hôn của anh.

Lúc đó cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được có chỗ nào không đúng, bây giờ cuối cùng cũng có một câu trả lời hợp lý.

Tại sao mỗi lần quản gia nhìn thấy cô, này sau còn ngạc nhiên hơn lần trước, bởi vì Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn, có lẽ quản gia nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao cô không có chút gánh nặng trong lòng nào mà xuất hiện, tình nguyện làm người thứ ba.

Đến lúc mà buổi trưa ngày mùng sáu hôm đó, cô đòi Nghiêm Hạ Vũ ôm mình, tại sao anh lại nhiều lần không đáp lại cô.

Bởi vì anh đã là chồng của người khác.

Xe hơi bên cạnh lần nữa chạy về phía trước, Ôn Địch phản ứng chậm nửa nhịp, đầu óc cô trống rỗng mấy giây, cho xe chạy tiếp.

Cô không dám lấy lái xe nữa, gọi điện cho Cù Bồi, nhờ Cù Bồi cho tài xế đến giúp cô.

Cù Bồi hỏi cô: "Tình hình bên đó thế nào?" Cô nói: “Đau bụng kinh, đau đến mức không chịu nổi.”

Cù Bồi bảo cô chờ ở đó.

Vất vả lái qua được ngã tư này, Ôn Địch dừng xe bên lề, gửi định vị cho tài xế.

Cửa kính vẫn chưa đóng, gió lạnh thổi vào bên trong.

Ôn Địch gục trên tay lái, cả người không còn chút sức nào.

Ánh sáng bên cạnh bị một bóng đen chặn lại, cô quay mặt qua nhìn thấy một cảnh sát giao thông mặc đồng phục.

Cảnh sát giao thông nói: "Người lái xe phía sau cô vừa rồi nói cô không được khỏe lắm. Nếu cảm thấy không khỏe thì nhanh đi bệnh viện đi, không thể kéo dài."

Ôn Địch ngồi thẳng dậy, nói rõ nguyên nhân: "Ưu tư có chút không yên, không dám tiếp tục lái xe. Tôi đã gọi tài xế rồi, anh ta đang trên đường tới. Cảm ơn các anh."

"Cô thật sự không cần đi bệnh viện sao?"

"Không cần đâu. Cảm ơn."

Cảnh sát giao thông không hỏi nhiều nữa, khớp xương ngón tay gõ cửa kính xe, tỏ ý bảo cô đóng lại, "Cẩn thận lạnh."

Tài xế Cù Bối sắp xếp cho cô nửa tiếng sau tới nơi, cô chuyển xuống ngồi ghế sau.

Trong xe mở lò sưởi nhưng tay chân cô lại lạnh như băng, dường như lạnh thấu xương, cả người cô không có chỗ nào không cảm thấy lạnh.

Mắt cô khô khốc, nhìn màn hình điện thoại chỉ mấy những đốm mờ.

Cô dịu mắt nhiều lần mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ.

Thẩm Đường hẹn cô uống trà trưa, trước mắt chỉ có thể thất hứa, cô nói với Thẩm Đường, vợ chưa cưới của Nghiêm Hạ Vũ hẹn gặp mặt cô.

Tin nhắn này được gửi đi, Ôn Địch mới phản ứng lại được cô vừa nhắn cái gì, cô định thu hồi lại tin nhắn, sợ Thẩm Đường lo lắng cho mình, nhưng đã không kịp nữa, Thẩm Đường đã đọc được.

Thẩm Đường muốn cùng cô đi gặp Điền Thanh Lộ, cô không đồng ý.

[Điền Thanh Lộ muốn nói gì, tớ cũng đoán được tám chín phần. Đợi tớ dọn dẹp xong đống hỗn độn này sẽ đi ăn với cậu nhé.]

Có một tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô, là một tin nhắn thông báo, tài khoản của cô nhận được một khoản tiền: 49, 999, 480

Cô chuyển cho Nghiêm Hạ Vũ năm mươi triệu tệ, anh chỉ giữ lại 520 tệ, còn lại bảo trợ ký Khang chuyển lại cho cô.

Nếu như hôm nay Điền Thanh Lộ không gọi điện cho cô, nếu như cô vẫn không biết anh đã đính hôn, hơn nữa ngày cưới còn không xa, cô thấy anh giữ lại 520 tệ này sẽ rất vui vẻ.

Bây giờ chỉ cảm thấy, bản thân thật ngu xuẩn.

Trước khi xuống xe, Ôn Địch lấy gương trang điểm ra và trang điểm kỹ càng.

Điền Thanh Lộ gửi tin nhắn cho cô: [Tôi đến rồi]

Bọn họ đến sớm hơn thời gian đã hẹn nửa tiếng đồng hồ.

Khi Ôn Địch tận mắt nhìn thấy Điền Thanh Lộ, cô cảm thấy cô ta khá quen mắt, cô có chút ấn tượng với người này, buổi tối hôm đó ở trong thang máy chuyên dụng của khách sạn, thật sự hình như còn có một người đẹp như vậy.

Điền Thanh Lộ cũng coi như một người đẹp, nhưng không phải đẹp kiểu dịu dàng, ánh mắt cô ta rất sắc bén, cực kỳ có tính tấn công.

Nếu so sánh giá trị nhan sắc thì Điền Thanh Lộ kém hơn Ôn Địch một chút, còn nếu so về khí chất thì không hề kém hơn chút nào, khí chất của cô ta toát lên vẻ tự tin kiêu ngạo mang lại cảm giác ưu việt.

Hôm nay Điền Thanh Lộ mặc một chiếc váy dài với phấn màu nude, khiến khí chất của cô ấy dịu dàng hơn một chút.

Trong tủ của cô ta chỉ có một vài chiếc váy màu trầm nhạt như thế này, những cái vái này chúng chưa từng được mặc kể từ khi mua đến nay, nhưng hôm nay bằng cách nào đó chúng đã được mặc.

Cô ta cố gắng kéo khóe môi nhìn Ôn Địch, muốn miễn cưỡng cười một tiếng nhưng lại cười không nổi.

"Ngồi đi." Cô ta đã gọi cho Ôn Địch một ly cà phê.

Ôn Địch để áo khoác dài qua một bên, cô ngồi xuống đối diện Điền Thanh Lộ.

Trong không gian ấm áp thoải mái, nhưng tay chân cô lại lạnh ngắt.

Không cần Điền Thanh Lộ nói nhiều, cô vẫn có thể đoán được gia thế của cô ta, có thể đính hôn với Nghiêm Hạ Vũ, tất nhiên cô ta cũng nằm trong cái vòng đó. Trong cái vòng của giới nhà giàu quyền quý, cô biết đó là nhà họ Điền.

Cô không nhìn Điền Thanh Lộ, không quan tâm biểu cảm của cô ta, càng không quan tâm có phải cô ta đang nhìn mình chằm chằm hay không.

Vì một người đàn ông không đáng giá, đi gặp mặt một người phụ nữ khác, đây là điều cô khinh thường nhất.

Nhưng cô vẫn đến.

Ôn Địch cầm thìa cà phê lên, cô khuấy ly cà phê với một tâm trạng không bình tĩnh, lòng tự ái của cô cũng giống như ly cà phê espresso vẽ hình này, một khi bị khuấy lên hình vẽ lập tức sẽ bị phá hỏng, vỡ nát.

Điền Thanh Lộ chờ một lúc lâu không thấy Ôn Địch nói chuyện, cô ta lên tiếng trước: "Tôi biết cô không biết cô và Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn."

Câu này nói ra rất không thuận miệng, nhưng Ôn Địch nghe thấy rất rõ, cô ngước mắt lên, "Nếu như cô đã biết thì cứ nói trong điện thoại là được, thực sự không cần gặp mặt, tốn thời gian. Cô sợ tôi quấn lấy anh ta không buông à?"

Điền Thanh Lộ giải thích một cách khô khan: "Nếu cô là người như vậy, tôi cũng sẽ không tìm tới cô."

Cô ta dừng một chút:.

Sau đó lại nói: "Tôi thấy gặp mặt một lần vẫn cần thiết. Tôi ít nhất cũng muốn nhìn xem người phụ nữ bên ngoài của chồng chưa cưới của mình có dáng dấp ra sao, tính cách thế nào, rốt cuộc có chỗ nào khiến đàn ông nhớ mãi không quên. Ngày đó ở trong thang máy tôi chưa nhìn ra."

Mỗi một câu một chữ của cô ta đều đầy mùi châm chọc.

Từng chữ mũi châm như đâm lên người Ôn Địch.

Ôn Địch đặt thìa cà phê xuống, cầm ly cà phê lên, vì nắm rất chặt nên đầu ngón tay của cô trắng bệch.

Cô khẽ nhấp một ngụm cà phê, nuốt xuống lòng tự trọng đã tan vỡ cùng với ly cà phê đã biến thành bọt này xuống bụng.

Điền Thanh Lộ cho rằng Ôn Địch sẽ chế giễu ngược lại mình, thể hiện sự tức giận, nhưng cô ta đã tính sai.

Cà phê trong ly của Ôn Địch vơi đi một ít, cô vẫn trầm mặc không nói gì.

Trước khi đến đây Đinh Nghi đã từng nói với cô ta: “Yên tâm đi, cho dù cậu có gặp Ôn Địch, người ta cũng không hiếm lạ gì cảm giác ưu việt trên người cậu đâu. Cô ấy tỉnh táo hơn cậu nhiều, cô ấy biết Nghiêm Hạ Vũ ở bên cạnh mình ba năm mà anh ta vẫn không một chút do dự nói đính hôn là lập tức đính hôn, không hề coi cô ấy ra gì. Lúc này Ôn Địch còn khoe khoang Nghiêm Hạ yêu cô ấy thế nào là tự rước nhục vào thân. Nếu anh ta thật sự yêu cô ấy, sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức như vậy.”

Xem ra vẫn là Đinh Nghi hiểu Ôn Địch hơn.

Ôn Địch uống hết một lý cà phê, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.

Điền Thanh Lộ gọi nhân viên rót thêm cà phê cho Ôn Địch.

Ôn Địch không thích cà phê, vừa rồi cô uống cà phê là vì muốn làm trôi đi vị đắng của tủi nhục ba năm qua.

Cô hơi ngả người dựa thành ghế sô pha, lạnh nhạt nhìn Điền Thanh Lộ, "Cô gọi tôi đến đây không phải muốn tự mình nhìn xem tôi là người thế nào sao, cô muốn nói gì thì nói đi, muốn khiến cho tôi không được thoải mái, cứ việc nói đi. Không phải lúc nào tôi cũng có hứng thú nghe đâu.”

Khóe miệng Điền Thanh Lộ nhếch lên, không biết có phải đang cười hay không. Trước mặt Ôn Địch, từ đầu đến cuối cô đều là người thua cuộc. Câu nói vừa rồi là bố thí cho cô ta.

Bố thí thì bố thí đi.

Dù sao đã đi tới bước này rồi, cô ta nói: "Khiến cho cô không được thoải mái cũng là để cho chính bản thân tôi không được thoải mái."

Ôn Địch hơi nghiêm cằm xuống: "Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe."

Điền Thanh Lộ cảm thấy bản thân có lẽ điện rồi, cô ta bị Khương Vân Tính khiến cho ghen tuông đủ rồi, đến tức điên cuồng muốn kéo Ôn Địch cùng nếm trải cảm giác này, "Cô ở bên Nghiêm Hạ Vũ ba năm, đã từng nghe thấy cái tên Khương Vân Tinh chưa?"

Ôn Địch mỉm cười, tỉnh bơ nói: "Sao nào, Khương Vân Tinh nhìn giống tôi à?"

"Cái này thì không phải, hai người đều có một vẻ đẹp riêng."

Điền Thanh Lộ dừng một chút mới nói: "Có lẽ bởi vì tôi là Khương vân Tinh là tình địch nên tôi cảm thấy cô ta cũng bình thường thôi, không đẹp đến mức như bọn họ nói."

Sau đó, cô ta lại chuyển sang kiểu nói khác: "Khương Vân Tinh là người đầu tiên Nghiêm Hạ Vũ thích, anh ấy theo đuổi Khương Vân Tinh. Sau đó tại sao hai người lại chia tay thì tôi không biết. Cô ở bên anh ấy ba năm hẳn cũng hiểu anh ấy, con người anh ấy cho dù làm bất kỳ điều gì cũng đều quyết định theo tính tình của mình, không bao giờ thèm quan tâm đến ý kiến của người khác nói thế nào về bản thân mình, nhưng anh ấy lại lo sợ người khác sẽ nghị luận về Khương Vân Tinh."

"Cho cô nhìn Khương Vân Tinh một chút, tránh cho lần sau gặp được lại không biết cô ấy là ai."

Điền Thanh Lộ mở list bạn bè lên, cô ta và Khương Vân Tinh đều yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của nhau nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng liên lạc, cũng chưa từng ấn like bài đăng của đối phương.

Rốt cuộc vì sao vẫn chưa unfriend nhau, ai mà biết được.

Cô ta tìm thấy hình của Khương Vân Tinh, đưa điện thoại di động ra trước mắt Ôn Địch.

Ánh mắt của Ôn Địch dừng lại trên gương mặt của Khương Vân Tinh, cô từng gặp người này rồi, là người phụ nữ xinh đẹp hôm bữa tông vào đuôi xe của cô.

Cô bình tĩnh lại một chút, cố gắng gom góp lại những ký ức về ngày hôm đó.

Hôm đó Nghiêm Hạ Vũ ban đầu không định đưa cô đến nhà hàng ăn cơm với bố mẹ, sau đó anh lại thay đổi ý định, cô thậm chí còn giống như một con ngốc cho rằng anh suy nghĩ lại muốn ở bên cô nhiều hơn.

Lúc đó anh nói không phải anh đặc biệt đến đưa cô đi, hóa ra là vì điều này.

Bởi vì Khương Vân Tinh tông vào đuôi xe của anh, bởi vì anh sợ bị người quen nhìn thấy, hiểu nhầm Khương Vân Tinh và anh vẫn còn dây dưa không dứt, bởi vì anh sợ người khác đồn thổi linh tính khiến cho Khương Vân Tinh khó xử. Anh muốn tránh những hiềm nghi đó nên mới quyết định đưa cô đến nhà hàng.

Vậy còn cô thì sao?

Cho tới bây giờ anh chưa từng suy nghĩ cho cô.

Tới tận bây giờ cũng không quan tâm xem cô có khó xử hay không.

Anh chưa từng nghĩ đến lúc vợ chưa cưới của anh tìm tới cửa, cô sẽ khó xử lúng túng đến mức nào. Tất cả tự ái cùng sự kiêu ngạo của cô đều bị Điền Thanh Lộ giẫm ở dưới chân, cô ở trong miệng Điền Thanh Lộ trở thành người phụ nữ ở bên ngoài của anh.

Điền Thanh lộ rút điện thoại lại, nói mấy câu đứt quãng.

Ôn Địch ngẩn người, không nghe thấy cô ta nói gì cả.

"Tôi không biết Nghiêm Hạ Vũ hứa hẹn với cô thế nào, hay cho cô hy vọng gì mà khiến cho cô cảm thấy có coi hội gả cho anh, nhưng mà anh ấy nói cái gì đã không còn quan trọng nữa. Trong lòng anh hiểu rõ người sau này anh phải lấy là ai. Đừng nói là anh ấy, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng vậy, chắc cô biết người này."

Điền Thanh Lộ nhắc đến Tưởng Thành Duật, kéo suy nghĩ của Ôn Địch quay trở lại.

Ôn Địch nhìn về phía cô ta, không hiểu đột nhiên cô ta nhắc đến Tưởng Thành Duật là có ý gì.

Điền Thanh Lộ nói: "Thật ra thì chúng ta đều hiểu, người sẽ trở thành vợ của Tưởng Thành Duật là ai. Anh ta cũng giống như gia đình chúng tôi thôi, về cơ bản chúng tôi không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình. Bất kể có là tình cảm hay yêu thích, cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho lợi ích của gia tộc.

Ôn Địch nghe ra những lời ẩn ý trong những lời nói này, Điền Thanh Lộ mượn chuyện này để nói cho cô hiểu, Nghiêm Hạ Vũ chẳng qua chỉ là đang vui đùa với cô mà thôi, đừng coi là thật. Ngay cả Tưởng Thành Duật cũng vậy, anh ta cũng biết được đối tượng kết hôn với mình là ai, sẽ không cho Thẩm Đường được một kết quả gì.

Cô cảm giác có người từ ngoài cửa đi vào, bỗng ngẩng đầu lên nhìn, đυ.ng phải ánh mắt của Thẩm Đường nhìn mình.

Thẩm Đường không yên tâm về cô, vẫn tìm tới đây.

Điền Thanh Lộ biết Thẩm Đường, cô ta có thế nào cũng không thể ngờ được đoạn hội thoại vừa rồi sẽ bị Thẩm Đường nghe thấy.

Cô ta không muốn đắc tội với Tưởng Thành Duật, sau này Tưởng Thành Duật kết hôn với ai, có chia tay với Thẩm Đường hay không, cô ta không hề quan tâm, cũng không có một chút liên quan gì đến cô ta.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô ta "uống nước lạnh lại buốt răng".

Nếu Thẩm Đường trở về ầm ĩ với Tưởng Thành Duật, không phải anh ta sẽ đổ lỗi lên đầu cô ta sao.

Điền Thanh Lộ đứng dậy, hơi khom người về phía Ôn Địch: "Xin lỗi, hôm nay đã tự tiện làm phiền rồi." Cô ta cầm túi lên chào tạm biệt.

Trong phòng bao yên tĩnh.

Thẩm Đường đi tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch, cầm lấy tay bạn mình, "Sao tay cậu lại lạnh thế này."

Cô ấy rót cho Ôn Địch một ly nước ấm để cầm trong tay.

Ôn Địch lại an ủi ngược lại Thẩm Đường: "Cậu đừng nghe Điền Thanh Lộ nói linh tinh, bây giờ cô ta đang bực bội, nói toàn những lời khó nghe, muốn nói để cho mình điên lên, cô ta vớ được chuyện gì là nói chuyện đó. Tưởng Thành Duật không phải là Nghiêm Hạ Vũ, bọn họ không cùng một loại người, người với người dù gì vẫn có sự khác biệt."

Thẩm Đường cười, "Một người đàn ông mà thôi, mình thật sự không sao đâu." Cô ấy ôm Ôn Địch một cái, nhìn chằm chằm bạn mình, trong mắt không có biểu hiện gì muốn khóc.

Ôn Địch biết cô ấy đang nhìn gì, "Yên tâm, đầu óc mình không bị úng nước."

Bàn tay đang cầm ly nước của cô không hiểu sao bỗng run lên một cái, Thẩm Đường giúp cô đỡ lại.

"Không sao đâu." Cô nói.

Thẩm Đường từng thấy Ôn Địch khóc, lúc cô chìm đắm vào trong việc viết kịch bản, viết đến đoạn đau buồn, một bịch khăn giấy không đủ dùng.

Hôm nay có lẽ là quá đau lòng, nên một giọt nước mắt cũng không rơi.

Cô ấy không biết nên an ủi Ôn Địch thế nào, "Cậu có muốn đánh Nghiêm Hạ Vũ không? Mình giúp cậu đánh, mình giỏi nhất là đánh nhau, biết nên đánh vào đâu."

Ôn Địch: "Không cần đâu, mình sẽ tự mình đánh."

Thẩm Đường im lặng ngồi cùng Ôn Địch, Ôn Địch uống nửa ly nước, híp mắt dựa vào ghế sô pha, cô mất hơn hai tiếng để xóa đi tất cả những gì giữa cô và Nghiêm Hạ Vũ trong ba năm nay, sau đó hoàn toàn tiếp nhận sự thật anh đã đính hôn, không bao lâu nữa sẽ cưới một người phụ nữ khác.

Trời tối, Ôn Địch và Thẩm Đường tạm biệt nhau, ai về nhà người nấy.

Xe lại chạy theo con đường cô đã lái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm trên giường ngủ một giấc đến tối.

Chuông điện thoại vang lên, Ôn Địch giật mình, lúc định thần lại cô sờ sờ điện thoại trong túi xách. Nghiêm Hạ Vũ gọi điện cho cô, lần đầu cô không nhận, anh gọi tiếp lần thứ hai.

Ôn Địch nhận điện thoại, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì?"

"Anh không có chuyện gì, ngược lại là em đó."

"Tôi làm sao?"

"Em cảm thấy không khỏe, không biết gọi điện cho anh à? Lại còn lái xe, em không muốn sống nữa sao?" Vừa rồi Tần Tỉnh gọi điện thoại cho anh, hỏi anh tình hình của Ôn Địch thế nào rồi, cậu ta nói buổi trưa ở trên đường gặp phải Ôn Địch, Ôn Địch lái xe phía trước cậu ta, bởi vì không khỏe mà lái không nổi xe.

Ôn Địch không có tâm trạng đoán xem vì sao Nghiêm Hạ Vũ biết được lúc đó cô không khỏe, cô trả lời một nẻo, "Tối nay anh về sớm một chút, trước tám giờ."

Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, "Bảy giờ rưỡi anh về nhà." Anh hỏi cô: "Có chuyện gì thế? Em không đi bệnh viện à? Bác sĩ nói thế nào?"

"Đi bệnh viện làm gì, bệnh của tôi bác sĩ không chữa được."

Nghiêm Hạ Vũ nghe ra trong lời nói của cô có hàm ý, hay là cô đang cố gây sự với mình, anh không so đó với cô, "Em ở đâu, anh đi đón em."

"Không cần."

Nghiêm Hạ Vũ bây giờ không đoán ra vì sao cô tức giận, cô đã qua kỳ kinh nguyệt vô cớ tức giận rồi.

Anh đóng văn kiện lại, bình tĩnh nói chuyện với cô: "Chiều nay em đã làm gì?"

Ôn Địch nói: "Làm một chút chuyện vớ vẩn thôi, ngồi uống cà phê với vợ chưa cưới Điền Thanh Lộ của anh, trò chuyện mấy câu về người anh yêu Khương Vân Tinh, sau đó thì trời tối."

Xung quanh cô và cả trong điện thoại tất cả dường như rơi vào sự im lặng vô tận.

Ôn Địch chỉ viết trong kịch bản, cả thế giới đều trở nên yên lặng, thật ra cô cảm thấy những dòng văn này có hơi khoa trương, dù sao bản thân cô cũng chưa từng trải qua. Hôm nay, khi nói chuyện điện thoại với Nghiêm Hạ Vũ, cô thật sự lĩnh hội được cái gì là cả thế giới đều yên lặng.