Chương 14

Chuyện thêm tên Ôn Địch vào sổ đất căn biệt thự, người khϊếp sợ nhất là trợ lý Khang.

Nghiêm Hạ Vũ gọi cậu ta đến, dặn dò, chuẩn bị hẹn trước thời gian.

Khang Ba nghẹn họng nhìn anh trân trối, một lúc sau mới nói được một câu: "Vâng."

Căn biệt thự kia khác với những bất động sản khác của Nghiêm Hạ Vũ, đó là món quà của ông nội Nghiêm tặng cho Nghiêm Hạ Vũ.

Cho dù sao này sếp có kết hôn với Điền Thanh Lộ đi chăng nữa, chưa chắc sếp đã nghĩ đến chuyện sẽ thêm tên Điền Thanh Lộ vào giấy sở hữu nhà đất. Nhưng vào lúc này, ông chủ lại muốn thêm tên của Ôn Địch vào làm người đồng sở hữu, trong phút chốc Khang Ba không hiểu được suy nghĩ của ông sếp này của mình.

Khang Ba xin chỉ thị : "Anh muốn hẹn một ngày nào đó gần nhất hay một khoảng thời gian cụ thể ạ?"

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ôn Địch còn chưa trả lời tin nhắn của tôi."

Khang Ba hiểu ra, sếp chỉ là đang dặn cậu ta chuẩn bị trước, còn cụ thể ngày nào phải xem lịch trịch của Ôn Địch.

Khi Ôn Địch đọc được tin nhắn thì đã là một tiếng rưỡi sau đó, sau khi tất cả chỉ số của Cù Bồi đều đã ổn địch, cô mới có tâm trạng ra xe tìm điện thoại.

Cô đứng ở sảnh khu vực cấp cứu một lúc mới nhớ ra là xe đậu ở bên ngoài bệnh viện.

Lúc đó bãi đậu xe của bệnh viện đã đầu, tài xế không thể làm gì khác hơn là đậu xe ở bên đường.

Mấy tiếng đồng hồ ở trong bệnh viện dài đằng đẵng, còn dài hơn cả tám năm quen biết của cô và Cùi Bồi.

Ôn Địch đi dọc theo ven đường tìm xe, cô không thấy xe chở mình đến đâu, xe của tổ chương trình rất nổi bật, bên trên có in logo của chương trình, cô đi một vòng vẫn không tìm thấy xe.

Cô không có điện thoại bên người, không có cách nào liên lạc với tài xế nên chỉ đành phải đi qua bên đối diện đường tiếp tục tìm.

Chiếc xe đưa cô đến đang đậu ở chỗ đậu xe ở chỗ đậu của một cửa hàng tiện lợi, tài xế nhìn thấy Ôn Địch đi tới, tưởng là có thể về khách sạn rồi.

Ôn Địch nói xin lỗi, cô xuống đây lấy điện thoại, sau đó vẫn còn muốn quay lại phòng bệnh, cô bảo anh ta đi về nghỉ trước.

Tài xế nói: "Tôi không gấp, dù gì về tôi cũng chỉ chơi điện thoại, không sao đâu."

Ôn Địch mở điện thoại lên, tổng cộng có tám cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Nghiêm Hạ Vũ.

Đây là lần gọi nhỡ kỷ lục trong ba năm yêu nhau của bọn họ.

Hóa ra khi anh không tìm thấy cô, cũng sẽ sốt ruột gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.

Nghiêm Hạ Vũ: [Sau này lúc này không quay chương trình điện thoại cũng phải để chuông.]

Tin nhắn thứ hai của anh là hỏi khi nào cô trở về, anh muốn thêm tên cô vào giấy sở hữu nhà đất của căn biệt thự kia.

Ôn Địch đi bộ đến vỉa hè, cách chiếc xe đủ xa, cô gọi điện lại cho Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đang cầm điện thoại trên trên tay, điện thoại di động rung lên anh lập tức nhìn tên hiển thị, sau đó nhận điện thoại: "Em có biết Thẩm Đường gọi điện thoại cho tổ chương trình để tìm em không?"

Ôn Địch trả lời: "Em biết."

"Em biết còn không trả lời điện thoại của anh?" Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, "Anh chờ em một tiếng bốn mươi ba phút."

Đèn xanh sáng lên, Ôn Địch không theo dòng người đi qua đường, cô đứng bên đường nói: "Không phải Thẩm Đường đã báo bình an với anh rồi?"

"Cho nên em không cần phải gọi lại cho anh nữa?"

Ôn Địch quay lưng lại ngược với hướng gió, giải thích: "Lúc đó tình trạng của cô Cù rất nghiêm trọng, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, cô vẫn chưa ra khỏi phòng phẩu thuật em không thể thả lỏng tinh thần đi tìm điện thoại được."

Cô cũng không bào chữa cho bản thân: "Lúc đó chân em như nhũn ra. Cô Cù đặc biệt đến thăm em, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, em sẽ cảm thấy rất có lỗi với cô, cũng có lỗi với đạo diễn Nguyễn. Anh biết cô Cù quan trọng với em như thế nào mà."

Nghiêm Hạ Vũ không nói gì nữa.

Ôn Địch vội vàng nói với anh: "Anh cũng sẽ suy nghĩ lung tung sao?" Anh gọi liên tục tám cuộc điện thoại, còn tìm đến cả Thẩm Đường, hẳn là anh lo lắng cô gặp chuyện không may.

Nghiêm Hạ Vũ nói: "Anh cũng là con người."

Là con người thì sẽ suy nghĩ lung tung.

Anh dừng lại mấy giây, rồi hỏi cô ngày nào thì quay lại.

Cô thấy anh vì mình mà căng thẳng như vậy, tâm trạng đang rối bời của cô bỗng bình tĩnh lại.

Ôn Địch nói với anh: "Chắc là ngày hai mươi em sẽ về Bắc Kinh." Lễ tình nhân này cô không thể cùng anh chúc mừng rồi.

Ôn Địch dựa vào lan can ven đường trò chuyện trên trời đất hỡi với Nghiêm Hạ Vũ, vì bồi thường anh chờ điện thoại cô lâu như vậy, cô chia sẻ mấy chuyện vui vẻ ở chương trình cho anh nghe.

Nhưng dường như anh không có hứng thú nghe.

Mà anh hỏi: "Mấy tấm hình tên nhϊếp ảnh gia đó đăng lên là do chương trình ép buộc à?"

Ôn Địch hiểu ý anh, anh đang nhắc đến bài đăng trên Weibo hai ngày gần đây của Kỳ Minh Triệt, hầu như đầu là hình của cô.

Cô nói: "Cái đó là vì tuyên truyền cho chương trình."

Nghiêm Hạ Vũ ậm ừ một tiếng, nói sang chuyện khác.

Đèn tín hiệu cho người đi bộ chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại chuyển sang xanh, chuyển tới chuyển lui mười mấy lần, cô mới kết thúc cuộc nấu cháo điện thoại này với Nghiêm Hạ Vũ, "Chồng ngủ ngon nhé."

"Em về ngủ sớm một chút đi."

Ôn Địch cúp điện thoại, lúc xoay người ánh mắt của cô hơi sững lại. Nếu cô không nhìn lầm thì bóng dáng cao ráo kia là Ký Minh Triệt, cậu ta mặc áo khoác phao đen thống nhất của tổ chương trình. Cậu ta từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, trên tay đang cầm một ly đồ uống nóng, vừa đi vừa gặm bắp luộc.

Tối nay không ai kịp ăn cơm tối, Kỳ Minh Triệt cũng đợi bên ngoài phòng phẩu thuật mấy tiếng đồng hồ, không rời nửa bước.

Lúc cô đến gần, Kỳ Minh Triệt gật đầu chào một cái. Nhưng biện độ quá nhỏ, từ góc nhìn của Ôn Địch, cậu ta chẳng qua chỉ là đang cúi đầu gặm bắp thôi.

Hai người cũng không có chuyện gì cần phải nói, hai người cùng đứng bên vỉa hè dành cho người đi bộ chờ đèn đỏ đếm giây.

Kỳ Minh Triệt biết lý do vì sao Cù Bồi đến thăm tổ chương trình, bà hy vọng cậu ta và Ôn Địch có thể dùng biện pháp hòa bình giải quyết chuyện này. Bệnh tình của Cù Bồi tái phát phải phẫu thuật, trong lòng cậu ta ít nhiều cũng có chút áy náy, vì vậy cậu ta quyết định ở lại bệnh viện, giúp đỡ đạo diễn Nguyễn.

Tối nay chưa ăn cơm, cậu ra ngoài mua ít đồ lót dạ, trước đó cậu ta đã nhìn thấy Ôn Địch, cô đang đứng bên ven đường gọi điện thoại, vì vậy cậu ta ở trong cửa hàng tiện lợi gặm bắp.

Trái bắp trên tay cậu ta lúc này đã là trái thứ hai, một trái cậu ta đã ăn hết trong cửa hàng tiện lợi.

Thật ra thì cậu không thích ăn bắp luộc cho lắm.

Một giây đèn đỏ cuối cùng trôi qua.

Ôn Địch đi phía trước, Kỳ Mình Triệt thả chậm bước chân đi theo sau, từ đầu đến cuối không vượt qua cô.

Cù Bồi vẫn chưa tỉnh lại, đạo diễn Nguyễn ngồi bên giường trông nom.

Đến tận trưa ngày hôm sau, Cù Bồi mới hoàn toàn tỉnh táo, cũng có tinh thần hơn chút.

Bà thấy hốc mắt Ôn Địch đỏ bừng, mí mắt sưng húp, xem ra hôm qua đã khóc không ít.

"Khóc cái gì, không có tiền đồ gì hết."

Ôn Địch mạnh miệng: "Ai khóc chứ, em ngủ không ngon nên mắt sưng."

Cù Bồi không vạch trần, nói: "Lão Nguyễn cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi, mấy năm trước ông ấy muốn để cô làm phẫu thuật nhưng lại sợ, sợ cô không xuống được bàn mổ, bản thân cô cũng sợ, cho nên bảo thủ kéo dài đến tận bây giờ. Tình huống tối hôm qua ép buộc không còn cách nào khác, không phẫu thuật không được, cuối cùng cũng đã qua được."

Bà xúc động: "May là tới đến thăm em, nếu không cứ tiếp tục bảo thủ không chịu chữa trị, tiếp tục nhịn đau."

Ôn Địch nhíu mày xoa mu bàn tay bà, "Cô nói ít thôi, không cần phải dỗ dành để em yên tâm đâu."

Cô biết, Cù Bồi nói như vậy là không muốn cô tự trách.

Cù Bồi nửa đùa nửa thật: "Muốn ăn một bữa cơm ở đây cũng khó, đợi đến khi về Bắc Kinh, chúng ta hẹn một thời gian gặp mặt."

Ôn Địch không biết phải làm sao chỉ cười cười, cô Cù vẫn không buông tha cơ hội để cô và Kỳ Minh Triệt bắt tay giảng hòa.

Bây giờ Cù Bồi bị bệnh, cô không dám chọc bà tức giận, chuyện gì cũng nghe thay bà hết.

--

Buổi tối ngày hai mươi Ôn Địch về Bắc Kinh, cũng giống như lần trước, cô từ sân bay về thẳng biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ.

Lúc quản gia thấy cô, mỗi lần đều ngạc nhiên hơn lần trước.

Nghiêm Hạ Vũ ở nhà, anh ra ngoài xách vali vào cho cô, cô không có thời gian ngẫm nghĩ về biểu cảm này của quản gia.

Tiểu biệt thắng tân hôn, cộng thêm trước đó anh lầm tưởng cô là người bị đưa đi bệnh viện cấp cứu, anh vẫn còn có chút bóng ma trong lòng. Sau khi gặp nhau, hai người ngay cả cơm cũng chưa ăn, cô đã bị Nghiêm Hạ Vũ ôm lên trên tầng.

Cả tối cô bị Nghiêm Hạ Vũ ôm vào trong lòng, bao vây dưới người anh.

Trán Nghiêm Hạ Vũ dựa vào trán cô, hơi thở dồn dập, "Công ty em không sắp xếp trợ lý cho em à?"

Ôn Địch im lặng mấy giây, cô hiểu câu này của anh, anh vẫn còn canh cánh không quên chuyện anh gọi cho cô tám lần không ai nghe máy.

Cô có một trợ lý nhỏ, là trợ lý tạm thời khi trong quá trình cô quay chương trình này, là Cù Bồi sắp xếp cho cô.

"Em có, buổi tối hôm đó em để trợ lý về khách sạn nghỉ ngơi trước, tài xế đưa em đi bệnh viện, điện thoại em rơi ở ghế ngồi phía sau, tài xế chơi game không nghe thấy.

Nghiêm Hạ Vũ bỗng nhiên nhìn cô, hỏi: "Em có nhớ số điện thoại di động của anh không?"

Ôn Địch gật đầu, người nào đã từng nhìn thấy số điện thoại của anh cũng khó có thể quên được, một dãy số thống nhất, số đuôi lại đặc biệt.

Anh nói: "Em đọc một lần cho anh nghe."

Ôn Địch trả lời: "Em nhớ thật mà, không cần phải kiểm tra đâu."

Cô càng nói như vậy, Nghiêm Hạ Vũ càng cảm thấy cô đang che giấu gì đó.

Đáy mắt anh tối sầm lại không thấy đáy, anh không nói gì, chẳng qua là anh không ngừng muốn cô.

Ôn Địch ôm cổ anh, hòa lại làm một với anh.

Cô không còn cách nào khác, chỉ đành dùng ngón tay viết dãy số đó lên lưng anh.

Nghiêm Hạ Vũ chống khủy tay bên cạnh người cô, anh cúi người xuống hôn lên môi cô, "Sau này nếu như em không cầm theo điện thoại thì mượn điện thoại người ta gọi điện cho anh."

"Biêt rồi." Ôn Địch không kìm được "Ưm" một tiếng, vòng tay lên cổ anh.

Sáng hôm sau Ôn Địch dậy sớm, Khang Ba đã đặt lịch đi làm thủ tục thêm tên vào giấy tờ nhà đất.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn như cũ không hề ủy thác luật sư, cùng cô đến nơi làm thủ tục.

Trên đường đi, Ôn Địch nhớ trước đó chiếc xe thể thao kia bị một người đẹp tông vào đít xe, cô hỏi Nghiêm Hạ Vũ, khi nào chiếc xe thể thao đó sửa xong, tiền sửa hết bao nhiêu.

Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn ra bên ngoài, anh quay đầu lại, trả lời cô: "Anh không biết."

Khi nào sửa xong, anh không biết.

Sửa hết bao nhiêu tiền, anh càng không biết.

Bởi vì người đυ.ng hỏng xe là Khương Vân Tinh, với lại quản gia nhận ra anh không quan tâm xe bị hưng hỏng thế nào nên không báo cáo tình hình sửa chữa.

"Em muốn lái chiếc xe đó à?" Anh hỏi.

Ôn Địch thì không có vấn đề gì: "Em thì lái chiếc nào cũng giống nhau. Nhưng mà em thích màu của chiếc xe đó."

Nghiêm Hạ Vũ nói với Khang Ba đang ngồi bên tay lái phụ: "Khi nào mẫu mới nhất ra thị trường, mua một chiếc màu sắc giống vậy."

Khang Ba: "... Vâng."

Cậu ta càng lúc càng không hiểu sếp của mình, có lẽ là vì nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của sếp đối với Ôn Địch đã không còn là nguyên tắc và ranh giới cuối cùng trước sau như một nữa.

Thủ tục thêm tên làm rất nhanh, lúc Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đi ra khỏi phòng giao dịch đã là mười giờ.

Nghiêm Hạ Vũ phải đến công ty, anh để lại xe cho Ôn Địch, một chiếc xe nghiệp vụ đã chờ sẵn ngoài cửa để đón anh.

Trước khi lên xe, Ôn Địch hỏi anh: "Buổi tối mấy giờ anh về?"

"Cũng khó nói, nếu em không ngủ được thì chờ anh về." Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: "Hôm nay em định làm gì?"

Ôn Địch nói: "Ngủ một giấc, đọc tiểu thuyết sau đó luyện ký tên."

Anh cảnh cáo cô: "Em muốn luyện ký tên thì luyện đàng hoàng vào, đừng có mà viết linh tinh khắp nơi, mỗi trang chỉ ký hai chữ."

Ôn Địch từng dùng bút chì không khiêng kỵ gì ký tên lên sổ ghi chép của anh, trang nào cũng ký hai cái.

Cô cười nói: "Đó là vinh hạnh của anh."

Hai người nói tạm biệt, Nghiêm Hạ Vũ không tránh né gì, ở bãi đậu xem, anh kéo cô vào trong lòng ôm một cái, sau đó ngồi lên xe nghiệp vụ rời đi.

Ôn Địch lái xe đi ngân hàng, cô định trước tiên chuyển năm mươi triệu tệ trước đó anh chuyển cho cô chuyển lại cho anh, xem như cô chuyển một phần tiền căn biệt thự đó.

Bây giờ một nửa căn hộ của cô là của anh, anh cũng như vậy, nhưng chênh lệch giá trị thị trường giữa hai căn nhà không phải chỉ một ít, tính thế nào cũng là anh thua thiệt.

Cô dự định đến sinh nhật của anh cô sẽ tặng cho anh một món quà gì đó thật giá trị.

Bọn họ đến làm thủ tục trong giờ hành chính, cùng đi vào cùng đi ra, lúc ra bãi đậu xe hai người cũng không có ý định giấu giếm. Vì vậy không đến mấy ngày sau, Điền Thanh Lộ nghe được tin hai người bọn họ cùng xuất hiện ở văn phòng giao dịch bất động sản.

Cô ta hỏi thăm một chút, biết được hóa ra ra Nghiêm Hạ Vũ thêm tên Ôn Địch vào căn biệt thự ông nội để lại cho anh.

Lúc này trong quán bar ồn ào, tiếng kim loại va vào nhau rất chói tai, Đinh Nghi không nghe thấy Điền Thanh Lộ đang nói gì, thoáng cái Điền Thanh Lộ đã uống cạn hai ly rượu.

"Tối nay cậu uống cho đã đi, mình mời khách." Đinh Nghi lại gọi cho cô bạn thêm hai ly.

Tửu lượng của Điền Thanh Lộ rất khá, hai ly rượu không đủ để cô ta say, bây giờ cô ta rất tỉnh táo, chỉ mong có thể say.

"Rốt cuộc anh ấy có ý gì?" Cô ta giống như đang lẩm bẩm với bản thân.

Đinh Nghi nhún vai, "Mình cũng không phải anh ta, cậu hỏi mình thì mình hỏi ai đây." Đinh Nghi thấy bạn thân khó chịu như vậy, nhưng cô ấy lại không thể đồng cảm với bạn mình, những điều nên nói trước khi đính hôn cô ấy đã nói không dưới trăm lần.

Đầu ngón tay Điền Thanh Lộ xoay xoay ly rượu trống rỗng, đột nhiên nói: "Bây giờ bọn họ đều cười nhạo mình, mình biết."

Bọn họ ở đây là những chị em plastic kia, còn cả những người trong giới nhà giàu này.

Đinh Nghi chống cằm, yên lặng không nói gì, nhấp ngụm rượu nghe bạn mình giãi bày tâm sự.

Điền Thanh Lộ đặt ly rượu đã cạn xuống, thuận tay cầm một ly khác lên, trước đó có khó chịu nhưng không đau khổ như tối nay, cô ta muốn nhịn nhưng không nhịn được.

Cô ta tự lừa dối bản thân, cho rằng Nghiêm Hạ Vũ không muốn chia tay với Ôn Địch chẳng qua là trong thời gian ngắn không bỏ được thói quen, vì vậy cô ta không so đo, một thời gian nữa anh sẽ xử lý chuyện này.

Nhưng anh thì sao đây, càng ngày càng quá đáng.

Bây giờ anh còn công khai ra ngoài đường với Ôn Địch.

"Ôn Địch vẫn chưa biết mình và Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn." Cô ta giơ ly cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Đinh Nghi nhìn về phía cô ta: "Vậy thì sao?"

Điền Thanh Lộ nói: "Ôn Địch có quyền được biết."

"Nếu như cậu nói cho Ôn Địch biết, cậu không sợ Nghiêm Hạ Vũ sẽ trở mặt với cậu à?"

"Bây giờ và trở mặt có gì khác nhau?"

Đinh Nghi nhìn Điền Thanh một lúc lâu, cô ấy rất hiểu tính tình của bạn mình, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dừng lại, "Cậu có bản lĩnh thì đi mà đối mặt với Nghiêm Hạ Vũ."

--

Ngày hôm sau, Ôn Địch ngủ đến khi tự tỉnh giấc.

Hôm nay Thẩm Đường trở về Bắc Kinh, cô ấy sẽ ký một hợp đồng quảng cáo người tuyên truyền. Quà lễ tình nhân Tưởng Thành Duật chuẩn bị từ rất lâu cuối cùng cũng đã hoàn thành, anh ta nghĩ đủ mọi cách để Thẩm Đường quay trở lại.

Ôn Địch thức dậy, cô kéo rèm cửa sổ ra, thời tiết bên ngoài rất tốt, tâm trạng của cô hôm nay cũng vậy.

Cô hẹn Thẩm Đường hôm nay sẽ đi uống trà trưa.

Sau mười một giờ, Ôn Địch cất công chọn lựa quần áo một hồi, cô lái xe đến quán cà phê đã hẹn trước với Thẩm Đường.

Trên đường đến quán cà phê, điện thoại di động của cô đổ chuông, cô còn tưởng là Thẩm Đường gọi điện tới, liếc mắt nhìn điện thoại một cái thì lại thấy một dãy số lạ, cô ấn nút nhận điện thoại.

"Chào cô, cô là Ôn tiểu thư đúng không?" Giọng điệu của đối phương rất lạnh nhạt.

Ôn Địch: "Chào cô, cô là?"

"Chắc là cô không nhớ tôi, tôi họ Điền, Điền Thanh Lộ."

Ôn Địch nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cô không có ấn tượng gì với cái tên này.

Cô còn chưa kịp hỏi Điền Thanh Lộ tìm cô có chuyện gì, Điền Thạnh Lộ đã vào thẳng vấn đề: "Cô có thời gian không? Chúng ta gặp mặt một lúc, tôi muốn nói chuyện với cô về chồng chưa cưới của tôi."

Đầu óc Ôn Địch quay mòng mòng, cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Nói chuyện chồng chưa cưới của cô?"

"Đúng vậy, cô không nghe nhầm đâu."

"Chồng chưa cưới của cô là?"

"Nghiêm Hạ Vũ.