Chương 3: Chiếc nhẫn (2)

Ánh mắt xẹt qua thông tin liên hệ, mặt mày xưa nay không có gì gợn sóng nay đột nhiên ám trầm.

Giang Đại Thần đạp cầu vồng cưỡi mây đến cứu mạng.

Cô cùng Giang Tử Kiêu?

Trong đầu vừa mới xẹt qua một ý niệm này, cô nằm trong lòng ngực anh liền có chút tỉnh: “Anh… Đưa, đưa em về nhà…Về nhà anh…”

Tay ôm lấy cô đột nhiên buộc chặt, Lục Thành rũ mắt xem cô, liền mơ hồ nghe nửa câu sau: “Nhờ Trì Trì… đêm khuya tới chiếu cố em… Anh họ…”

Ha, thật ra cô cũng không ngốc lắm a.

Nhưng gặp tình huống nguy hiểm như vậy, người đầu tiên cô gọi để cầu cứu đáng nhẽ là ba cô , ngược lại cô gọi cho anh họ?

Có điểm đáng ngờ.

Lục Thành đem di động cất vào túi áo đựng nhẫn, sau đó liền đem thiếu nữ đang hoàn toàn hỗn độn chặn ngang bế lên, tránh khỏi buổi tiệc, thông qua lối nhỏ đi đến bãi đỗ xe, lái xe rời đi.

Mà bên kia, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người trở về Giang Trì Trì liền nôn nóng, lo lắng cho Giang Vãn đến nỗi áp đi sự sợ hãi với Giang Tử Kiêu, cô vội la lên: “Anh trai, chị Vãn Vãn sao còn chưa trở về a? Chị ấy nói đi một chút liền quay lại, chị ấy chưa bao giờ gạt em, nếu lỡ như có việc gấp, chị ấy như thế nào lại không gọi điện báo một tiếng?”

Giang Tử Kiêu đang xử lý công việc trên máy tính dời đi ánh mắt, liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn đến vẻ mặt Giang trì Trì nôn nóng, trầm mặc mà gọi vào di động Giang Vãn.

Đầu bên kia vang lên vài hồi chuông liền trực tiếp bị cắt.

Tiểu nha đầu kia mỗi lẫn thấy hắn đều kích động nhưu trúng vé số, giờ lại ngắt điện thoại? Đây cũng không phải việc cô có thể làm.

Đem máy tính gập lại đưa cho trợ lý, Giang Tử Kiêu đứng dậy, một bên nhờ người tuy tìm hành tung của Giang Vãn, sau đó hướng vào phòng an ninh đi đến.

Giang Trì Trì tự nhiên đi theo anh, nhìn trên màn hình Giang Vãn bất tỉnh nhân sự bị nam nhân ôm đi, cô kinh hoảng mà bưng kín môi, trong mắt tràn ra nước mắt.

Hình ảnh tiếp theo, bởi vì góc độ, Giang Trì Trì nhận ra người nam nhân này.

Cô gấp đến độ bắt lấy người Giang Tử Kiêu: “Anh, đây là Lục Thành, tân cữu cữu của chị Vãn Vãn!”

Vào lúc này, trợ lý Giang Tử Kiêu nói: “Giang tổng, di động của tiểu thư bị tắt máy, tín hiệu gián đoạn.”

“Anh, bây giờ phải làm sao a? Chị Vãn Vãn nói nam nhân này thật sự rất khủng bố, anh ta có thể hay không tổn chị ấy, chúng ta nhanh chóng đến đón chị ấy về thôi…”

Giang Tử Kiêu đương nhiên biết Lục Thành không phải loại người đơn giản.

Anh thoáng nhíu mày, đè lại cánh tay Giang Trì Trì đang bắt lấy anh, đồng thời gọi cho Lục Thành.

Lúc này đây, cuộc gọi nhanh chóng được nhấc máy.

“Cậu mau đem Vãn Vãn trả trở về đây, nếu không hôn lễ chị gái cậu…”

Lục Thành câu môi cười khẽ, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt, anh véo véo khuôn mặt tắng nõn của Giang Vãn, lạnh lẽo nói: “Giang thiếu gia, Giang gia đại tiểu thư tư vị hẳn là rất nhiều người đều mong muốn nêm qua đi?”

“Cậu dám động vào em ấy dù chỉ một chút, tôi bảo đảm chị gái cậu có thể đạt được chỉ có danh xưng Nhị phu nhân.”

Lại không ngờ Lục Thành đối với việc này cũng không hề để ý: “Chúng ta có thể thử xem xem, ai trong tay lợi thế lớn hơn.”

Anh ngắt cuộc gọi, ngay sau đó tắt máy.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~