Chương 13: Vô tình.

Vừa tới thì nhìn thấy Diếp Thiếu Dương, hàng dài đột nhiên kẹt cứng, trước mặt cậu có một bạn nữ đang đứng tại chỗ vặn nắp cốc, nắp cốc có vẻ hơi chặt không mở ra được, bạn học nữ gửi tín hiệu cầu cứu cho Diệp Thiếu Dương: "Tôi không thể mở nắp cốc."

Giọng cô ấy rất nhẹ và êm, La Nghiên không khỏi liếc qua khe hở, bạn học nữ này dáng người dong dỏng cao, lông mày khá đẹp, buộc tóc đuôi ngựa thấp, tính tình dịu dàng, đứng cùng với Diệp Thiếu Dương, bất luận về chiều cao hay ngoại hình, họ đều là một cặp đôi hoàn hảo.

Thành thật mà nói, đây là bạn học nữ xinh đẹp nhất mà La Nghiên từng thấy, Chu Gia Ngôn ánh mắt vui đùa như là đang chờ xem một màn kịch hay - hiển nhiên biết cô gái này.

Bạn học nữ đứng trước mặt Diệp Thiếu Dương với một cái cốc trong tay, hai mắt ngấn nước nhìn cậu, tựa hồ đang chờ cậu chủ động giúp một tay.

La Nghiên tự nghĩ, cậu nên giúp cô ấy mở nó ra chứ, ai có thể từ chối yêu cầu như vậy? Hơn nữa, Diệp Thiếu Dương là một người tốt ... đúng không? Diệp Thiếu Dương không cầm cốc lên, cậu liếc nhìn cô gái và nói với một giọng nghiêm khắc.

"Vậy thì đừng vặn chặt như thế, tôi phải lấy nước trước."

Nói đoạn, cậu bước vào trong một cách rất thô lỗ, mở nắp cốc từng cái một và bắt đầu đổ đầy nước, mặc kệ bạn nữ kia mặt đã đỏ lên như cà chua, Chu Gia Ngôn nhún vai bất lực nhìn và nói bằng ánh mắt của cậu rằng cậu cũng không thể giúp được.

Cô gái dậm chân tức giận và mở nắp ngay tại chỗ như một siêu nhân vừa được tiếp thêm sức mạnh, Diệp Thiếu Dương lấy nước xong, đang định rời đi thì phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc.

La Nghiên tay cầm bình nước nhìn cậu thất thần, giống như con thỏ ôm củ cà rốt, thất thần đánh giá - Diệp Thiếu Dương thật sự là loại người này?.

“Cậu cũng không mở được nắp bình sao?” Diệp Thiếu Dương nhướng mày hỏi.

La Nghiên vội vàng lắc đầu: "Có thể mở, có thể mở."

Vì để chứng minh rằng cô có thể mở nắp bình, nên quyết định vặn nắp trực tiếp tại chỗ, La Nghiên vội vàng vặn nắp bình nước, nhưng không biết có phải do bình vừa bị rỉ nước, miệng bình hơi trơn hay sao mà khi vừa dùng lực thì nắp vẫn không hề chuyển động.

La Nghiên: "..."

Sự việc diễn ra ngoài mong đợi, quả thật hơi bẽ bàng, cô muốn giũ bỏ những giọt nước trên tay và thử lại, nhưng Diệp Thiếu Dương đã vươn tay cầm lấy bình, cậu dùng một tay cố định phần thân và tay còn lại là nắp, và chỉ với một cái xoay nhẹ, chiếc bình đã được mở ra.

“Nó khá chặt.” cậu trả lại cho La Nghiên, La Nghiên không biết cậu đang nói thật hay đùa.

Cô không có thói quen vặn chặt nắp binh vì thế mà miệng bình mới bị rò nước, lúc Diệp Thiếu Dương chuẩn bị rời đi, cậu ta còn không quên dặn dò.

"Lần sau ăn nhiều hơn, không phải ai cũng giúp cậu mở nắp bình nước đâu."

La Nghiên bực bội liếc nhìn cậu, nghĩ rằng cô không khiến cậu phải làm việc đó, là cậu đang can thiệp vào việc riêng của cô đấy chứ, cô gái bên cạnh trông càng khó coi hơn như ăn phải dấm, cậu ấy đối xử với La Nghiên quả thật đáng ghen tị, ngay khi La Nghiên đang chuẩn bị lấy nước, cô gái đột nhiên đẩy ra nói:

"Cậu vui lòng xếp hàng được không? Tôi đến trước."

Dáng vẻ kiêu ngạo khác hoàn toàn với bộ dạng vừa rồi.

Rõ ràng là Diệp Thiếu Dương chủ động giúp mà bây giờ lại bắt nạt cô, có vẻ như không phải tất cả các bạn cùng lớp đều thân thiện, chắc chắn rồi, bởi vì cô có lẽ là học sinh mới tới.

La Nghiên không thích cãi vã với người khác, vì vậy cô chủ động lùi lại một bước, đến bên kia lấy nước trước, cô gái đang lấy nước nhịn không nổi lại liếc nhìn La Nghiên trong lòng thật sự rất tức giận.

"Bạn học lớp nào? Tại sao tôi chưa gặp bạn bao giờ?", Cô hỏi.

“Tôi vừa mới chuyển trường tới.” La Nghiên không muốn nói chuyện với cô ta.

“Ồ, mới tới à.” Nghĩ đến đây, cô gái có vẻ tự tin trở lại, vặn chặt nắp cốc và nói.

“Vậy thì có thể cậu không biết, những cô gái thích Diệp Thiếu Dương có thể xếp hàng từ đây tới đó”.

Cô gái giơ một ngón tay lên và chỉ về phía cổng trường.

Khoảng cách này... hơi đáng sợ.

Ngụ ý là nếu muốn theo đuổi Diệp Thiếu Dương, hãy cầm lấy số và ngoan ngoãn xếp hàng, La Nghiên liếc nhìn cô nữ sinh đáp.

"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi không muốn bị trường phê bình."

Ẩn ý là cô không có hứng thú với việc hẹn hò, cô nữ sinh kia như đấm vào túi bông, chẳng tìm được niềm vui nào khi khıêυ khí©h chán nản bỏ đi.

Ở bên này, Chu Gia Ngôn cảm thấy hôm nay Diệp Thiếu Dương thật sự không bình thường và không hiểu tại sao Diệp Thiếu Dương lại từ chối yêu cầu vặn nắp bình giúp của Tần Tử Nghi.

“Tôi 3 lần liên tiếp gặp cô ấy ở phòng lấy nước.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất đơn giản.

Một vài lần còn có thể nói là trùng hợp, đằng này tận ba lần liên tiếp chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, cậu không phải đồ ngốc, rõ ràng cô ta lạc quan nghĩ rằng thời gian sẽ trôi qua có chủ đích - thì việc vặn nắp bình hẳn là tự tay thiết kế.

Diệp Thiếu Dương là một người tự tin và tự phụ, không thích bị tính toán, ngược lại, cậu thích cầm chắc mọi thứ trong tay, nó giống như một con đại bàng bay lượn trong vùng trời, ngoại trừ con mồi, những con vật khác sẽ bị nó trục xuất miễn là chúng bước vào, về phần đại bàng, loài vật nhỏ yêu thích của chúng là những chú thỏ trắng nhỏ bé vô hại.

-------------------