Chương 21: Cùng nhau đi thư viện.

“Ừ, tốt hơn rồi.”

La Nghiên gật đầu, nghĩ đến điều gì đó sau đó nói: “Tớ không nói với dì của tớ.”

Ngụ ý là cô ấy không hề phàn nàn nên cậu không cần lo lắng, Diệp Thiếu Dương khẽ khịt mũi, phụ huynh có một cuộc họp và học sinh có giờ tự hoạt động, hai nam sinh đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương với quả bóng và bảo, "Đi đá bóng đi?"

"Tôi không đi, các cậu chơi đi," cậu nói.

Hai nam sinh vừa rồi đang thắc mắc, nhìn thấy Lục Thiếu Dương đứng bên cạnh La Nghiên, nhớ lại rằng bạn học nữ này vừa bị Diệp Thiếu Dương đá bóng vào mặt, chắc là để lại sang chấn tâm lý cho Diệp Thiếu Dương nên mới vậy.

Sau khi hai người rời đi, La Nghiên hỏi: "Tại sao cậu không đi?"

"Tôi không muốn đi," Diệp Thiếu Dương nhẹ giọng nói, "Hai bọn họ chơi như ăn rau."

La Nghiên: "..."

Nhìn bóng lưng hai người nói cười, bọn họ nhất định không biết sau lưng Diệp Thiếu Dương đang nói xấu bọn họ.

Một nam một nữ đang đứng trên hành lang, bầu không khí có chút kỳ quái, La Nghiên không nghĩ ra có thể cùng Diệp Thiếu Dương nói chuyện gì nữa.

“Tớ phải đến thư viện.” Cô nói “Tớ muốn mượn một số sách để đọc vào ngày 1/5.”

“Tớ cũng đi thư viện.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô với giọng điệu bình tĩnh, tựa hồ vốn đã định làm như vậy.

Cuối tháng 4, bầu trời ngập tràn hoa bay phấp phới, hải đường trong khuôn viên trường đua nhau khoe sắc như đám mây lửa, hai người họ đến thư viện cùng nhau, không có nhiều người trong thư viện, vài ba học sinh đã ngồi vào chỗ của mình, một số học sinh thì lững thững giữa tủ sách tìm sách.

Thư viện trường Trung học Tây thủy không nhỏ, có một kho sách phong phú, thường xuyên lấy ý kiến

học sinh và mua sách mới nên cơ bản có thể tìm được nhiều loại sách như một số thư viện sách trên thị trường.

La Nghiên thích đọc một số tác phẩm văn học vào các ngày trong tuần, vì vậy cô ấy đã đến khu văn học để tìm sách, sách ở đây có thể kể ra là rất nhiều, văn học Trung Quốc, văn học Âu Mỹ, văn học Nhật Bản, văn học Nga,… được chia thành nhiều mảng nhỏ theo quốc tịch của tác giả, cô dừng lại ở ô văn học Nhật Bản, cô khá thích lối viết của một số nhà văn Nhật Bản, với nét vẽ tinh tế và giỏi đào sâu bản chất con người.

La Nghiên lôi ra một bản sao "1Q84" của Haruki Murakami, vừa định mở ra xem thì một bàn tay ấn vào bìa sách, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Thiếu Dương đã đến bên cạnh cô từ lúc nào không rõ.

“Cậu muốn xem cái này?” Cậu ta hỏi.

“Tác giả khá nổi tiếng, sao lại không đọc?” Dù Haruki Murakami năm nào cũng đồng hành cùng giải Nobel Văn Học nhưng khi nhắc đến các nhà văn đương đại Nhật Bản, chắc chắn ông là người cầm cờ.

“Ồ.” Diệp Thiếu Dương buông tay ra, ngập ngừng hỏi cô: “Cậu đọc sách của ông ấy chưa?

"Tôi đã đọc một số truyện ngắn."

Trong trí nhớ của cô có hai bài báo là "Tấn công tiệm bánh" và "Tấn công tiệm bánh lần nữa", được viết một cách vô lý và vô nghĩa, khiến người ta vừa cười vừa cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả và hư vô, đây chính là sức hấp dẫn của tác phẩm văn học.

Đây là suy nghĩ của La Nghiên.

Cô không biết rằng trong mắt nhiều học sinh cấp ba, cuốn sách của Haruki Murakami là một sự thay thế tương đương sách người lớn, bởi vì cuốn sách có rất nhiều cảnh mô tả quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Trên thực tế, nhiều tác phẩm văn học sẽ bắt đầu những câu chuyện xoay quanh tìиɧ ɖu͙©, thậm chí người kể chuyện còn đưa kỹ năng miêu tả giới tính của người viết vào phạm vi đánh giá, đây là một phần cực kỳ quan trọng trong biểu cảm của ngôn từ, tất nhiên, tiền đề là các tác phẩm văn học, không phải là những văn bản lộn xộn nhỏ trên Internet.

“Tớ nghĩ cậu có thể không thích hợp đọc sách của ông ấy.” Diệp Thiếu Dương nói, ánh nắng vàng chiếu vào mặt, trên bờ mi mảnh mai có một tia sáng lấp lánh.

“Tại sao?” La Nghiên chớp mắt.

Diệp Thiếu Dương cầm lấy sách trong tay cô, ngẫu nhiên lật vài trang rồi đưa cho cô, La Nghiên nhìn thấy, mặt lập tức đỏ bừng.

Trang này nói về nhân vật nữ chính Aomame cùng bạn đến quán bar để hẹn hò, họ hẹn hò với hai người đàn ông và bốn người họ hoan lạc suốt một đêm.

Những cô gái nhỏ chưa từng yêu có một trí tưởng tượng thuần khiết và không có vết nhơ về tình yêu hay tìиɧ ɖu͙©, và họ chỉ đơn giản là không thể chấp nhận những thứ như hẹn hò cùng lúc nhiều người.

Trong tiểu thuyết trên mạng, loại nữ chính này có thể sẽ có kết thúc vui vẻ với một Happy Ending, nếu không tác giả sẽ bị độc giả mắng chết.

Không phải La Nghiên không thể đọc được những đoạn miêu tả cảnh ân ái, chỉ là loại hành vi này nằm ngoài khả năng chịu đựng tâm lý của cô, hơn nữa muốn xem cũng phải liếc mắt một cái, Diệp Thiếu Dương chỉ cho cô, cô mới dám nhìn, tựa hồ như rất cô xem cái này.

“Sao cậu lại ở đây?” Cô có chút khó chịu, thậm chí còn cho rằng cậu có chút xấu tính.

“Tớ đang tìm sách.” Cậu lấy ra một cuốn sách của Keigo Higashino từ kệ phía trên, từ bộ truyện “Thám tử Galileo”.

Sách của Keigo Higashino cậu cũng đã đọc vài cuốn, cô đột nhiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương có chút giống với Ishigami Tetsuya, nhân vật chính của “Thám tử Galileo” - thông minh, đẹp trai và được lòng các cô gái, nhưng tính cách lại khó lường.

Cô ấy đặt "1Q84" trở lại trên kệ.

Diệp Thiếu Dương lấy một quyển sách trên kệ bên cạnh đưa cho cô.

"Cái này hợp với cậu hơn."

La Nghiên cụp mắt xuống để xem—

"Little ngồi bên cửa sổ"?

Văn học thiếu nhi?

Cậu đang khinh thường ai thế?

-----------------