Chương 22: Va chạm nhẹ.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận của La Nghiên, Diệp Thiếu Dương không khỏi bật cười.

“Đùa thôi.” Cậu nói nhẹ, và đặt cuốn sách trở lại giá. La Nghiên khịt khịt mũi và lướt ngón tay dọc theo hàng sách, thử xem có thứ gì khác thích hợp hơn không. Đột nhiên, bên cạnh dường như có một tia nhiệt. Diệp Thiếu Dương lặng lẽ đi tới sau lưng cô, giơ tay lấy sách trên giá trên đầu nàng. Các ngón tay của La Nghiên đông cứng lại, và cơ thể cô cứ thế bất động động.

Cô có thể cảm thấy bộ đồng phục học sinh không cài cúc của cậu cọ vào lưng, và hơi thở đều đều phả vào tóc, lặng lẽ ngẩng đầu lên và nhìn thấy những ngón tay của cậu đang lục tìm trên giá sách, cậu ấy đến quá gần, gần đến mức đã vượt qua khoảng cách an toàn của La Nghiên.

Trước đây, cô sẽ ba chân bốn cẳng nhảy ra xa như một con thỏ nhỏ khi nghe tiếng chuông báo thức, nhưng bây giờ, thật không ngờ, cô không hề tức giận hành vi của cậu.

Cô kéo hàng mi dài xuống, móng tay cào nhẹ dòng chữ trên gáy sách, hạt cườm trên cổ tay va vào tủ sách phát ra âm thanh giòn giã.

Nếu ai đó nhìn từ phía sau, chắc chắn họ sẽ thấy một chàng trai cao ráo và thẳng tắp đang che chở cho cô gái nhỏ nhắn — dường như chỉ trong một giây tiếp theo, chàng trai sẽ dang tay ôm trọn cô vào lòng.

Thời gian dài cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Thiếu Dương đưa một cuốn sách cho cô.

“Cuốn sách này không tồi.” Là một tuyển tập truyện ngắn của Akutagawa Ryunosuke.

La Nghiên cầm lấy nó và lật xem danh mục, trang đầu tiên là "Rashomon" nổi tiếng, và trang tiếp theo cũng là tác phẩm của ông. Cô đóng cuốn sách lại, ôm nó trên tay và định sẽ mượn nó. Hai người đến quầy cho mượn sách tự phục vụ, La Nghiên đặt sách vào máy, sau đó đi lấy thẻ sinh viên trong túi.

Bỗng một tiếng "bốp", một thứ gì đó rơi xuống đất.

Ngay khi La Nghiên quay lại, Diệp Thiếu Dương đã nhanh chóng cầm lên cho cô. Cậu đưa lòng bàn tay ra, trên đó có một viên kẹo cứng nhỏ nằm trên đó, giấy kẹo huỳnh quang sáng rực ánh đèn nhiều màu sắc. Cô đưa tay định lấy, nhưng cậu bất ngờ lắc mạnh rồi nhanh chóng rút lại.

La Nghiên: "..."

Ý gì vậy chứ.

“Cậu thích kẹo à?” Giọng cậu rất thấp, giống như một ly cà phê đắng nồng, nhưng lời nói của cậu lại có chút ngọt ngào.

La Nghiên cũng không phủ nhận, cô nói: "Tớ thường bị hạ đường huyết."

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương khẽ chuyển động. Cậu nhìn vào đôi mắt đen của cô, giống như những vì sao phản chiếu trong hồ nước dâng trào. Đôi mắt của cô ấy rất tròn, khóe mắt hơi rủ xuống, nhìn ngây thơ và nhẹn nhàng vô cùng. Cậu nắm lấy cổ tay trái của cô và nhét viên kẹo vào lòng bàn tay. La Nghiên thất thần đứng tại chỗ, như nửa khúc gỗ, chỉ có đôi mắt to tròn chuyển động chứng tỏ cô là một sinh vật sống.

“Sao vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Cô nhanh chóng thu tay về phía sau, người làm chuyện xấu xa rõ ràng là cậu, nhưng cô mới là người phải xấu hổ.

"Không phải là tôi chưa chạm vào nó bao giờ," cậu trêu chọc.

La Nghiên biết rằng những gì cậu đang nói là chuyện liên quan đến việc đã dạy cô môn vật lý vào ngày hôm trước, nhưng việc đó có bản chất khác với lần này, cô nhàn nhạt liếc nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, còn có một tia oán hận.

La Nghiên âm thầm vận hành máy cho mượn sách, sau khi làm xong, cô làm thay luôn Diệp Thiếu Dương, mặc dù vừa mới bị cậu giễu cợt, nhưng La Nghiên vẫn có ý đứng bên cạnh máy móc và đợi, vừa quét mã thành công, ánh mắt Diệp Thiếu Dương đã nhìn vào chuỗi hạt mã não trên cổ tay trái cô.

Cậu đã từng thấy các cô gái đeo vòng tay, nhưng hiếm khi thấy họ đeo chuỗi hạt của Phật giáo, trong ấn tượng của cậu, hầu hết những người hâm mộ chuỗi hạt Phật giáo là những người đàn ông trung niên.

“Chuỗi hạt trên tay cậu rất thú vị,” cậu nói.

La Nghiên đưa cổ tay lên và dùng tay phải sờ sờ những hạt mát lạnh.

Tổng cộng có mười tám, tượng trưng cho "mười tám cõi" trong Phật giáo, tức là sáu giác quan, sáu đối tượng và sáu thức, từng hạt mã não đã được đánh bóng cẩn thận, đầy đặn, tròn trịa và trong như pha lê.

"Lúc nhỏ sức khỏe tớ không tốt, đi khám nhiều bác sĩ cũng không thấy cải thiện. Sau đó, cha tớ đưa tớ đến chùa Kim Môn và xin chuỗi hạt này, nói rằng nó có thể trừ tà và giữ an toàn . ”La Nghiên nghiêm nghị nói,“ Từ khi tớ đeo chuỗi hạt này, thân thể của tớ so với trước kia thực sự tốt hơn nhiều, cho nên tớ mới đeo đến giờ. ”

Diệp Thiếu Dương: "..."

Cậu là một người vô thần kiên định, nhưng cô lại nói bằng ánh mắt kiên định như thế như thể cô ấy thực sự được Đức Phật ban phước.

Vòng tay hạt của cô ấy ở trong tình trạng vô cùng mới và phải có giá trị rất lớn.

“Ồ.” Cậu nghe xong hỏi lại, “Cậu tin vào Phật?”.

La Nghiên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không tính. Thỉnh thoảng tớ cũng có đọc một số kinh Phật, mấy câu trong đó cũng khá hợp lý, về phần ăn chay niệm kinh, tớ chưa từng làm qua." "

Thảo nào hôm đó cô ấy đọc được một bài thơ Phật giáo trong văn Phòng y tế, không có một lời nào để nói thêm, tự nhiên có một lực kỳ lạ nào đó.

Thế giới rất kỳ lạ, ở Châu Âu và Châu Mỹ, nơi công nghệ phát triển nhất, nhiều nhà khoa học tin vào Chúa. Diệp Thiếu Dương không tin chuyện này, nhưng cậu cũng sẽ không nói. Thật đáng tiếc cho một thiên tài như Newton lại bị ám ảnh bởi thần học và động lực đầu tiên của Chúa trong những năm cuối đời.

Diệp Thiếu Dương lại năng động, trẻ trung như vậy. Nhiều người từng mơ ước thay đổi thế giới khi còn trẻ với suy nghĩ rằng mọi người sẽ chinh phục bầu trời. Tuy nhiên, nhiều thứ thường nằm ngoài phạm vi của con người. Lúc này, một số người sẽ ghim hy vọng vào những điều viển vông này. La Nghiên tuy còn trẻ nhưng đã có nhiều kinh nghiệm, khi cô được sáu tuổi, mẹ cô - Giao Lan qua đời, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.

----------------------