Chương 16: Mang thai

Nghe nam nhân nói xong, Dung Tịch nhẹ nhàng thở ra, cậu tò mò nhìn quanh hoa viên hoang phế. Tần Thời Nghị đặt cậu ngồi trên hành lang ghế dài.

Chỉ cần nơi nào có Dung Tịch, hắn không biết nhàm chán cứ vậy mà ngồi cả một ngày. Tần Thời Nghị dùng tay vuốt mái tóc vì lâu ngày chưa cắt mà dài tới bả vai của Dung Tịch, hắn còn vì cậu mà chọn lựa trên trăm loại dầu gội để phù hợp với mái tóc. Với hắn, Dung Tịch là ma túy, là chất gây nghiện, chỉ cần ngửi một lần sẽ khiến hắn đê mê, biết là rất độc nhưng vẫn cố đâm đầu.

Cách hoa viên không xa là nơi xích mấy con chó hoang, Dung Tịch nghe chó sủa sợ hãi, co lại trong l*иg ngực nam nhân. Tần Thời Nghị cười hưởng thụ mà ôm lấy cậu, “Sợ chó sao?"

“Sợ.” Dung Tịch chôn trong lòng Tần Thời Nghị, gió mùa thu thổi buổi sớm mang theo sương sớm có chút lạnh.

Tần Thời Nghị dùng bàn tay bao lấy tay cậu, mềm mại mà nhéo, " Ông xã đem chúng nó triệt hết cho em được không?” Hắn cũng không thích, mỗi buổi tối chó sủa ồn ào làm hắn ngủ không yên. Nhưng không phải vì Dung Tịch không nghe lời nên hắn mới phải làm vậy sao? Không làm thế nhỡ cậu chạy mất thì hắn phải làm sao?

“Dạ.”

“Không cảm ơn ông xã sao?”

“Cảm ơn, cảm ơn ông xã.” Dung Tịch thấp giọng nói, cậu ngẩng đầu đặt nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi nam nhân. Tần Thời Nghị trong ánh mắt lộ vẻ thỏa mãn.

Hai người cứ như vậy ở trong hoa viên ngồi hơn một giờ, sau đó Tần Thời Nghị ôm Dung Tịch tới phòng ngủ. Tới giữa trưa Dung Tịch bị nam nhân kêu dậy ăn cơm, hắn ôm cậu bế xuống, ăn xong cậu lại được nam nhân hầu hạ bế lên giường không bao lâu liền ngủ. Thiu thiu ngủ cậu nghe được nam nhân nói cậu gì mà giống lợn con, chỉ ăn rồi lại ngủ.

Dung Tịch bị làm đến tỉnh, cậu ê ê a a mà mở to mắt, nhìn nam nhân ở trên người cậu mà cày cuốc, Dung Tịch có chút không khoẻ, nhưng phải phối hợp với hắn.

“Bảo bối, đem kẹp chặt vào.” Tần Thời Nghị vỗ mông cậu.

Dung Tịch làm theo, nhưng không biết vì sao cậu một chút hứng thú cũng không có, nam nhân trên người tàn nhẫn làm mới lộ ra một chút phản ứng. Tần Thời Nghị thọc vào rút ra một lát liền ở trong thân thể cậu tiết ra, xem Dung Tịch phía trước đã ngủ từ lâu rồi, hắn ở trong thân thể cậu làm bao lâu cũng không phản ứng.

Tần Thời Nghị cũng không có gì hứng thú làʍ t̠ìиɦ với Dung Tịch cứng đơ như vậy. Thế này có khác gì làm cùng một xác chết đâu.

Qua lúc lâu sau, Dung Tịch tỉnh dậy, nằm trên giường trợn tròn mắt, cảm giác hôm nay phòng ở có chút an tĩnh. Cậu suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện không còn tiếng chó sủa nữa, Tần Thời Nghị thật sự làm theo ý cậu đem chó đi triệt. Dung Tịch trong lòng có một tia mừng thầm.

Gần đây Dung Tịch có cảm giác ăn không ngon. Tần Thời Nghị phát hiện điểm không thích hợp, hắn có chút lo lắng , nhưng vẫn cố gắng giữ lý trí, không thể tìm bác sĩ, nếu không sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của Dung Tịch.

Dung Tịch ủ rũ, nhìn đồ ăn trước mắt cảm thấy không ngon miệng chút nào.

Tần Thời Nghị an ủi hắn, “Ăn một chút, ăn xong anh mang em đi ra ngoài tản bộ được không?” Yêu cầu này trước đây Dung Tịch nghĩ cũng không dám nghĩ, mà hiện giờ nam nhân lại dễ dàng thuận ý cậu như vậy.

Dung Tịch xác thật có chút rung động, nhưng thực mau cậu liền mất đi hứng thú, nhàn nhạt mà nói, “Buồn ngủ quá.” Sau đó ngáp một cái.

Dung Tịch mấy ngày nay cơ thể mệt rã rời, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ cả một ngày, buổi tối còn có thể tiếp theo ngủ. Tần Thời Nghị sợ cậu cứ ngủ mãi vậy không chịu dậy nữa.

Buổi tối Tần Thời Nghị cưỡng bách cậu lên tinh thần hầu hạ hắn, nhưng Dung Tịch giống con mèo lười không sức sông, bị ép buộc nóng nảy tới mức khóc ra.

Tần Thời Nghị đem cậu ấn ở trong ngực an ủi, Dung Tịch rõ ràng cảm thấy chán ghét, nhưng lá gan cậu không lớn vậy, nếu không ngay từ đầu đã không sợ nam nhân, thậm chí đến bây giờ còn sẽ cự tuyệt hắn, ứng phó được hắn lâu rồi.

Dung Tịch cũng không biết vì cái gì mấy ngày nay tinh thần không tốt, chỉ là thân thể rất mệt, toàn thân kêu gào mệt mỏi, đôi lúc muốn nôn, nhưng đều bị cậu cố nén ở trong. Hiện tại cậu lại buồn nôn, Dung Tịch tức khắc ghé vào mép giường nôn khan một trận, Tần Thời Nghị sợ hãi, hắn vỗ vỗ lưng Dung Tịch giúp cậu thuận khí.

“Còn khó chịu không?” Tần Thời Nghị nhớ rõ Dung Tịch hôm nay ăn không có gì đặc biệt, đều là cơm hắn tự nấu, thậm chí cậu cũng chưa ăn mấy miếng.

Dung Tịch nôn tới hốc mắt đỏ lên.

“Nơi nào không thoải mái?” Tần Thời Nghị hạ thấp thanh âm hỏi cậu.

“Bụng không thoải mái.”

“Chỗ nào?”

“Bụng.”

“Có đau hay không?” Tần Thời Nghị khẩn trương hỏi.

Thời gian cầm tù thời gian khá lâu rồi, Dung Tịch tư duy phản ứng có điểm chậm, thậm chí còn ngốc ngốc, cậu suy nghĩ một hồi lâu mới nói, “…… Muốn nôn, bụng thật là khó chịu.”

Nôn? Một ý nghĩ nhẹ nhàng lướt qua đầu hắn, Tần Thời Nghị không xác định mà lại hỏi, “Có phải hay nôn khan, muốn ngủ, ăn không ngon đúng không?”

Dung Tịch sửng sốt một hồi lâu, cảm thấy chính là như vậy. Cậu gật gật đầu, nôn không ra khiến cậu thật mệt mỏi.

Tần Thời Nghị áp xuống ý niệm điên cuồng kia, “Đi rửa mặt, rửa mặt sau đó ngủ, không thoải mái thì kêu ông xã.” Hắn nghĩ hắn nên đi tìm bác sĩ đến xem.

Tần Thời Nghị tìm tới bác sĩ gia đình, hắn dùng mê dược làm choáng Dung Tịch trước. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thời điểm hắn nhìn thấy trên giường Dung Tịch ngủ say trong nháy mắt ngây người. Hắn định tới phía trước liền bị Tần Thời Nghị hung hăng cảnh cáo, hắn trong lòng một ít nghi hoặc cũng không dám thắc mắc. Bác sĩ không để ý nhiều nữa, hắn nghiêm túc mà bắt đầu kiểm tra.

Bác sĩ nỗ lực mà xem nhẹ ánh mắt sắc bén sau lưng kia. Nửa giờ sau, người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, hai người ra ngoài phòng ngủ nói chuyện.

“Đúng vậy, cậu ấy thật sự mang thai, đã hai tuần rồi.”

Biết rõ khả năng này, nhưng khi nghe tin tức từ trong miệng bác sĩ Tần Thời Nghị trong lòng mừng như điên, giữa mày mang theo điên cuồng, hắn mạnh mẽ trấn định lại bản thân, “Tôi bây giờ cần phải chú ý cái gì?"

“Người bệnh tình huống đặc thù, tôi còn cần quan sát một thời gian nữa đã.”

“Quan sát?” Tần Thời Nghị mặt trầm xuống.

“Đúng vậy, đây ắt không thể thiếu, người song tính tương đối hiếm thấy, vì đảm bảo an toàn, tôi kiến nghị vẫn nên quan sát thêm thời gian nữa.”

“Tôi suy xét một chút.” Tần Thời Nghị không có lập tức đáp ứng, hắn nhăn lại mày.

Bác sĩ cũng không miễn cưỡng, hắn nhìn ra được căn nhà này có chút cổ quái, hắn cảm nhận được người nằm trong kia bị tên này giam cầm.

Lúc gần đi bác sĩ quay lại nhìn căn biệt thự bạc tỷ này, làm hắn nhớ tới thiếu niên bị cầm tù kia. Hắn nuốt nước miếng, qua kính chiếu hậu hắn thấy đôi mắt âm trầm của tên kia dõi theo mình, nhớ tới thiên sứ ấy, hắn có lẽ đã hiểu vì sao tên đó phải làm vậy.

Dung Tịch tỉnh lại, cậu nhìn đến nam nhân ngồi ở mép giường. Dung Tịch sắc mặt có chút khó coi, lại muốn nôn ra, Tần Thời Nghị liền ôm cậu đi phòng tắm.

Cậu có phải sinh bệnh hay không? Dung Tịch nghĩ,tới giờ cơm chiều cậu thoạt nhìn rầu rĩ. Tần Thời Nghị chỉ nghĩ cậu tâm trạng không tốt, bất quá hắn hiện tại không muốn nói cho Dung Tịch biết cậu mang thai. Hắn muốn qua một đoạn thời gian, ít nhất chờ cậu ổn định trước đã .

Tối đó, hắn đè cậu ra, liếʍ liếʍ tiểu huyệt, bên trong lại không đi vào nửa phần, nhẫn nhịn thật sự vất vả. Cuối cùng hắn chỉ dám dùng miệng với tay Dung Tịch giúp mình giải quyết. Dung Tịch có chút không rõ, nhưng nghi vấn này thực mau bị cậu vứt ra sau đầu.

Dung Tịch mặc dù trong thời kỳ thai nghén, nhưng cậu còn khỏe chán, cái này làm cho Tần Thời Nghị nhẹ nhàng thở ra.

Mang thai một tháng, Tần Thời Nghị đem tin tức này nói cho Dung Tịch. Hắn ôm Dung Tịch ngồi trên sô pha, một đôi tay không ngừng mà qua lại sờ soạng trên thịt mềm. Dung Tịch trong nháy mắt ngốc lăng, hồi lâu cậu mới tìm lại thanh âm chính mình, “Em, em mang thai?”

“Đúng vậy, em bị anh thao tới lớn bụng rồi, rốt cuộc không cần rời khỏi ông xã nữa. Em có vui không?” Tần Thời Nghị ôn nhu mà đem cậu ấn ở trong lòng ngực. Chỉ cần là Dung Tịch, hạ thân hắn dễ như trở bàn tay khơi lên du͙© vọиɠ, mà hiện giờ hắn lại chỉ có thể nhìn không thể ăn. Dung Tịch vậy mà đã mang thai một tháng, thực sự muốn đem hắn bức điên, mỗi ngày nhìn Dung Tịch ánh mắt cũng hận không thể đem cậu nuốt vào bụng.

Ngốc trong lòng ngực người kia thật lâu không nói gì, Tần Thời Nghị dùng tay mà nâng đầu cậu. Hắn mới phát hiện Dung Tịch không tiếng động mà khóc.

Tần Thời Nghị ánh mắt âm trầm, “Xảy ra chuyện gì? Không thích đứa nhỏ này sao?”

Dung Tịch khóc đáng thương cực kỳ, cậu nức nở nói, “Em, em là quái vật, sinh ra em bé cũng là quái vật…… hu hu……”

Tần Thời Nghị đau lòng mà hôn lên trán cậu, đều do hắn ngày thường lúc thao cậu mắng cậu là tiểu quái vật, hiện tại thật sự làm Dung Tịch nhớ đến, Tần Thời Nghị áy náy mà an ủi nói: “Em sao có thể là quái vật được? Em là bảo bối anh yêu a, ông xã không xa em, mặc kệ em bé như thế nào, ông xã đều yêu hai người, đừng khóc được không?”

“Em cứ yên tâm sinh em bé, về sau liền đừng rời khỏi anh……” Tần Thời Nghị thanh âm trầm thấp nói.

Dung Tịch sụt sịt trong lòng nam nhân một hồi rồi ngủ mất, trong miệng không ngừng nhỏ giọng nói quái vật.

Tần Thời Nghị biết Dung Tịch đối với việc mang thai có chút mâu thuẫn, hắn kiên nhẫn giảng giải cho Dung Tịch hiểu. Dung Tịch bị cầm tù lâu rồi, tư duy cũng không dễ lung lay vậy, bị Tần Thời Nghị nhẫn nại giảng thích mấy ngày nay về chyện mang thai này liền phai nhạt.

Trong lúc bác sĩ lại tới kiểm tra vài lần, Tần Thời Nghị không muốn Dung Tịch nhìn người ngoài, nhiều lần đều cho cậu uống thuốc ngủ.

Bác sĩ lần này mang đến đồ vật kỳ lạ, hắn để Tần Thời Nghị đem hai chân Dung Tịch tách ra, hắn yêu cầu quan sát kỹ tình huống bên trong. Hắn vì Dung Tịch mà suy nghĩ, Tần Thời Nghị cố nén cảm giác muốn gϊếŧ chết tên bác sĩ này, qua hồi lâu hắn mới chậm rãi tách ra hai chân Dung Tịch. Hắn có điểm hối hận vì làm Dung Tịch mang thai.

Bác sĩ tận lực làm lơ ánh mắt gϊếŧ người của Tần Thời Nghị, nơm nớp lo sợ mà đem gei bôi trơn bôi lên cameras sau đó nhét vào tiểu huyệt Dung Tịch.

Bác sĩ quan sát hình ảnh trên màn hình nói: “Thân thể cậu ấy có chút đặc thù, cổ tử ©υиɠ quá hẹp, miệng huyệt lại nhỏ sinh nở tự nhiên sẽ có khả năng gây nguy hiểm tới tính mạng, tôi đề nghị sinh mổ.”

“Sinh mổ có thể bảo đảm an toàn sao?” Tần Thời Nghị trong lòng căng thẳng, hắn vội vàng hỏi.

“Tất cả đều có khả năng nguy hiểm, nhưng để tìm được người có thể đỡ đẻ cho người song tính thật sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng dùng thiết bị tốt nhất để chữa bệnh, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn.” Bác sĩ cũng có chút không chắc chắn, hắn tận lực an ủi người nhà bệnh nhân.

“Còn có thể chất đặc thù, vì ngừa vạn nhất, để hài tử ổn định trước, khụ, khụ khụ, vẫn nên ngừng hoạt động tìиɧ ɖu͙© lại, mở rộng âʍ đa͙σ trước đã." Bác sĩ tiếp tục bổ sung nói, ánh mắt mơ hồ.

Tần Thời Nghị gật gật đầu, hắn trong lúc nhất thời có chút bực bội, nhưng tạm thời không có nghĩ nhiều cái gì. Bác sĩ đi rồi hắn ở hành lang bên cửa sổ hút thuốc, gió lạnh hiu quạnh thổi đến làm người rùng mình.

Mùa đông bên ngoài tuyết trắng xoá một mảnh, thành phố H trời bắt đầu trở lạnh. Mùa đông một tháng sau cuối cùng nghênh đón một trận đầu tuyết lớn đầu mùa, Tần Thời Nghị sợ Dung Tịch lạnh, hắn đem điều hòa toàn bộ căn phòng mở lên, cho dù bên ngoài lạnh, trong phòng như cũ bốn mùa như xuân. Hai người như loài động vật muốn ngủ đông, không bao giờ bước ra khỏi biệt thự nửa bước.

Em bé trong bụng Dung Tịch cuối cùng cũng ổn định, dựa theo lời bác sĩ dặn dò, Tần Thời Nghị kìm nén du͙© vọиɠ quyết định nhìn mà không ăn. Cũng vì thế, hắn ở trên giường trợ giúp Dung Tịch mở rộng miệng huyệt. Thời điểm mang thai thân mình cậu béo ra nhiều, huyệt đạo dễ chịu cực nóng, vừa mềm vừa non, sưng lên nhìn mọng nước vô cùng, chắc chắn khi thao sẽ sướиɠ chết hắn.