Chương 17: Mang thai 2

"A a -- không -- không cần -- đỉnh -- đỉnh tới rồi." Dung Tịch cơ thể trần trụi bị Tần Thời Nghị đè ở trên giường. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong phòng mở ra điều hòa ấm áp dễ chịu, cậu sợ nam nhân đâm vào em bé, Dung Tịch hai chân trắng nõn chống lại xâm phạm hung ác của Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị thở dốc ồ ồ, hoa nguyệt mang thai ẩm ướt nóng bỏng, so với bình thường càng thêm mềm mại, se khít gắt gao bọc lấy côn ŧᏂịŧ dữ tợn. Cậu bị đỉnh lộng thành các loại tư thế khác nhau, rất mau sau đó trong cơn đau đớn cậu tìm ra chút kɧoáı ©ảʍ, tiểu huyệt được hầu hạ thoải mái dễ chịu. Mỗi khi hắn định rút ra bên ngoài, tiểu huyệt mềm mại mạnh mẽ mυ"ŧ chặt lấy, muốn đem dươиɠ ѵậŧ của nam nhân đỉnh đến chỗ sâu nhất. Miệng huyệt co bóp làm Tần Thời Nghị sướиɠ điên muốn tiết ra.

"Thật sướиɠ, em có phải là do hồ ly tinh biến thành đi quyến rũ đàn ông phải không? Có phải muốn ông xã chết vì cái miệng nhỏ này không?" Tần Thời Nghị trêu đùa.

"Đừng -- a a -- đừng -- em bé-- em bé --" Dung Tịch bị thao nhũn ra, đỏ mặt, đứt quãng nhắc nhở nói.

"Đâm không đến, tiểu yêu tinh, a, thật sướиɠ, sinh xong em bé anh nhất định đem em nhốt ở trong nhà mà thao cả đời được không?" Tần Thời Nghị cầm chặt eo đâm vào, qυყ đầυ đánh tới cổ tử ©υиɠ.

"Ô ô -- không cần -- không --" Dung Tịch thân thể sướиɠ run, nhúc nhích một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ tinh tế từ miệng huyệt chảy ra, đã lâu không ăn côn ŧᏂịŧ lớn miệng huyệt như bị bỏ đói gắt gao mà hút lấy côn ŧᏂịŧ.

"A, thật dâʍ đãиɠ." Tần Thời Nghị bị mυ"ŧ chặt đến mức thiếu chút nữa giương cờ đầu hàng mà bắn ra. Hắn phải tự kìm nén bản thân khó khăn lắm mới đem côn ŧᏂịŧ rút ra không dám bắn vào trong. Tiểu huyệt nóng hầm hập mυ"ŧ chặt không cho hắn rút ra, Tần Thời Nghị nghẹn đến mức trán nổi đầy gân xanh, côn ŧᏂịŧ kẹt ở miệng huyệt khẩu lại lớn thêm một vòng.

Tần Thời Nghị lại mạnh mẽ va chạm đi vào, mỗi một lần đều đâm sâu đến tử ©υиɠ, khiến Dung Tịch sướиɠ điên, khóc lóc cầu xin.

Lớp mồ hôi mỏng che kín lưng hắn, làm thêm mấy phát nữa hắn mới chịu bắn ra,.Dung Tịch dứt khoát nằm xoài trên giường, sức lực cử động ngón tay cũng không có. Tần Thời Nghị ôm Dung Tịch nằm trong chốc lát, sau đó đứng dậy tìm dươиɠ ѵậŧ giả nhét vào tiểu huyệt. Căn giả vật này so với căn trước kia lớn hơn nhiều, chạy bằng điện. Thời điểm hắn không ở trong tiểu huyệt đều đem nó nhét vào. Dung Tịch một khắc nghỉ ngơi cũng không có.

Dung Tịch lấy gối che mặt khóc thút thít, nhưng mà cậu mệt đến sức phản kháng cũng không có.

"Kẹp cho tốt, thời điểm sinh con em sẽ không đau nữa"

________________________________________________________________________________________________________________

Xin lỗi mọi người vì chương 17 hơi ngắn nha😁. Đây là do sơ xuất của mình, mình lỡ đem một nửa chương 17 để sang chương 16 mất rồi thế nên mình quyết định đăng luôn hai chương nhá 😀