Chương 19: Bí mật

Từ lúc bị cầm tù tới nay, Dung Tịch ở trước mặt Tần Thời Nghị không dám giấu giếm bí mật gì. Trước mặt hắn, cậu vĩnh viễn chỉ biết rộng mở hai chân, hơn nữa, với sự theo dõi cùng khống chế gắt gao của nam nhân, Dung Tịch lẽ ra không thể có bí mật nào được. Thế mà hiện giờ, dưới tầng tầng lớp lớp thiết bị theo dõi của Tần Thời Nghị, Dung Tịch có một bí mật.

Cậu nhìn xuyên qua phiến cửa sổ xuống dưới đất, dưới đó là một hoa viên hoang phế, mặt sau là núi rừng, từ nơi này đi xuống, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy sơn động nhỏ cho động vật lui tới. Thời điểm Dung Tịch đọc sách mệt mỏi, cậu sẽ ngồi ở chỗ này nằm trên ghế nhìn xuống phong cảnh bên ngoài, Tần Thời Nghị đắp cái chăn mỏng lên bụng cậu sau đó liền ôm máy tính làm việc. Hắn cách cậu không xa, ở đối diện bàn làm việc, cậu không thể nhìn hắn mãi được, ở bên này cũng không có cửa sổ không thể ngắm phong cảnh.

Dung Tịch quay đầu nhìn sang bên này, hôm nay cậu phát hiện núi rừng đối diện có thêm một vị khách lạ, là nam nhân. Từ khi Dung Tịch bị cầm tù tới nay đây là người ngoài đầu tiên cậu nhìn thấy, Dung Tịch trong nháy mắt muốn nhảy nhót, sau đó lại thấy kỳ quái sợ hãi, tựa hồ bị Tần Thời Nghị sau khi dạy dỗ liền sợ hãi khi thấy người sống, sợ bọn họ đến gần.

Dung Tịch có nghi hoặc như vậy vì đây là lãnh địa riêng tư của nam nhân vì sao lại có người khác xuất hiện, việc duy nhất cậu có thể làm chính là đem bức màn buông xuống, chỉ để lộ ra một góc nhỏ, Tần Thời Nghị ngẩng đầu nhìn về phía bên này, hỏi “ Buồn ngủ sao?”

Dung Tịch gật gật đầu, cậu xoay người nằm đổ trên giường, Tần Thời Nghị đi tới vì cậu mà đắp lại chăn đàng hoàng. Dung Tịch trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh "vị khách lạ" kia, cậu xem không rõ lắm, bất quá cũng không có để ý nhiều, sau đó đã ngủ.

Ngày hôm sau, Dung Tịch lại thấy được nam nhân kia. Nam nhân bên ngoài tựa hồ phát hiện ra sự khác thường của nơi này, hắn theo tầm mắt nhìn lại, thấy một tinh linh xinh đẹp có chút làm người hoảng hốt, mỹ nhân trên mặt cũng tràn đầy hốt hoảng, ngay sau đó lập tức né tránh. Nam nhân ngây ngẩn cả người, đã lâu mà không thể hoàn hồn.

Dung Tịch cúi đầu nhìn ra, hắn đã rời đi, tim cậu đập thình thịch, một người khác đột nhiên tới chơi, nếu là trước kia, cậu sẽ nghĩ mọi cách khiến cho người kia chú ý tới sau đó nhờ đối phương giúp thoát khỏi nơi này. Mà hiện giờ, phản ứng đầu tiên của cậu là không để cho người khác nhìn đến mình, bởi vì bụng to, Dung Tịch trong lòng bi ai.

Tần Thời Nghị đem văn kiện của công ty do thư ký mang tới vội vàng quét mắt liếc một cái, ngay sau đó ký xuống tên. Hắn đọc tốc độ thực mau, nghiệp vụ thập phần thuần thục, Dung Tịch bên này khác thường hắn không có phát hiện. Chờ hồi lâu qua đi hắn mới buông bút máy trong tay thả lỏng chốc lát, quay đầu phát hiện Dung Tịch đã ghé vào trên giường ngủ, cửa sổ sát đất rơi xuống một quyển truyện tranh, Tần Thời Nghị khom lưng đem nó nhặt lên đặt trên kệ sách.

Liên tiếp mấy ngày, Dung Tịch giấu giấu diếm diếm nhìn tới phiến cửa sổ sát đất. Cậu không có can đảm ghé sát vào lần nữa để xem, giống như có tật giật mình, nhưng cậu rất nhiều lần đều quét mắt tới nơi có người đó.

“Cả ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ có cái gì hay, không rõ em muốn xem cái gì.” Tần Thời Nghị không vui mà nhéo cằm Dung Tịch, đem cậu ấn xuống cạnh bên cửa sổ sát. Hắn thoạt nhìn rất bất mãn, cảm thấy đã lâu không thao cậu làm Dung Tịch lại nổi lên tâm tư muốn chạy.

Dung Tịch ăn đau dùng tay đẩy hắn ra, “Đau……”

Tần Thời Nghị thả lỏng lực đạo trong tay, “Nói ông xã nghe xem, xem cái gì thế hả? Bên ngoài đều là núi, muốn quan sát tuyến đường trước sao, sinh xong em bé muốn chạy trốn sao?” Không biết chuyện như thế nào, lâu rồi không đề cập tới vấn đề này hôm nay lại bị Tần Thời Nghị nói ra.

Dung Tịch sợ nhất hắn nói cái này, chạy trốn là điều cấm kỵ giữa hai người, Tần Thời Nghị mỗi khi đề cập tới cái này việc tiếp theo hắn làm sẽ không dễ chịu.

Dung Tịch vội vàng cầu xin, ánh mắt lắp bắp mà nhìn Tần Thời Nghị mặt âm trầm. Cậu chủ động hôn nam nhân, bất quá cậu thân không đủ cao, chỉ tới ngực Tần Thời Nghị, căn bản hôn tới môi đối phương, đành phải nhón mũi chân liếʍ cằm Tần Thời Nghị, cái lưỡi nộn nộn bị Tần Thời Nghị mới vừa bị đẩy ra gật đầu làm râu chạm tới có chút đau đớn.

Tần Thời Nghị hưởng thụ mà cúi đầu, gây xích mích đầu lưỡi đối phương, một đôi bàn tay to nắm đầu Dung Tịch, tràn ngập tính xâm lược điên cuồng hôn.

Tần Thời Nghị nhìn Dung Tịch khẩn trương mà nhắm mắt, yêu thích không thể tự thoát ra được. Hắn ôm Dung Tịch ở bên cửa sổ kiều diễm hồi lâu, côn ŧᏂịŧ cứng rắn dưới hạ thân muốn làm càn. Tần Thời Nghị hô hấp dần dần dồn dập, tay hắn chậm rãi xuống phía dưới hoạt động, vói vào trong váy Dung Tịch, ngón trỏ ở cúc huyệt vân vê từng vòng. Sau khi Dung Tịch lớn bụng, hắn rất ít khi dùng phía trước, ngoại trừ việc khuếch trương sản đạo, sợ khống chế không được lực đạo làm hỏng thân mình Dung Tịch, hắn cảm thấy mình thật hiểu biết.

Dung Tịch co rúm lại thân mình, hai tay đặt trên vai Tần Thời Nghị, phía sau lưng chạm phải pha lê sinh đau, “Đi lên giường, đi lên giường.”

Tần Thời Nghị trêu đùa, “Thật là đáng yêu, được, nghe em, đi lên giường.”

Không đợi Dung Tịch phản ứng, Tần Thời Nghị trực tiếp đem cậu bế lên. Dung Tịch sợ tới mức kinh hô một tiếng. Thật mềm mại, Tần Thời Nghị hận không thể lập tức đem cậu làm gấp, Dung Tịch thấp thỏm bất an mà nhìn Tần Thời Nghị.

Tần Thời Nghị cùng Dung Tịch không biết rằng có một ánh mắt nhìn chăm chú nhìn theo họ nãy giờ.

“Hai chân mở ra, tự em mau lôi giả vật ra.” Tần Thời Nghị vỗ vỗ mông trắng nõn của Dung Tịch, hoa huyệt còn dùng giả vật để khuếch trương, mặt không đổi sắc nói ra lời vô sỉ.

Dung Tịch ủy khuất mà mở ra hai chân, cắn môi, đưa tay sờ sờ hạ thể chính mình.

“Nhanh lên, cọ tới cọ lui muốn chờ anh tự mình động thủ sao?”

Dung Tịch sợ hãi nam nhân, sụt sịt một chút rồi dùng tay thăm hướng hoa huyệt, ngón tay trắng nõn run run rẩy rẩy mà cọ xát khe thịt còn khít chặt kia. Cọ một lúc cuối cùng hoa môi cũng lộ ra cái miệng nhỏ, ngón tay đυ.ng tới. “Ô ô —— ân a ——” thân mình cậu run lên, cực lực mà nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ, nước mắt ngăn không được mà chảy xuống.

Tần Thời Nghị nhìn Dung Tịch lõa thể dâʍ đãиɠ, trong lòng nôn nóng.

Dung Tịch thử thăm dò bên ngoài, lại dẫn tới từng đợt rêи ɾỉ, nước mắt lưng tròng nếm thử mùi vị tra tấn của dươиɠ ѵậŧ giả. Ngón tay cùng cây gậy phân cao thấp, thật vất vả rút ra một chút lại bị trượt đi vào, thật sự chôn đến quá sâu, rất nhiều lần chạm tới điểm mẫm cảm.

“Ân a —— ô ô —— a ——” Dung Tịch thét chói tai, dưới kích cỡ đáng sợ của cây gậy cuối cùng cũng tiết ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nướ© ŧıểυ cùng nhau vọt ra, hoa huyệt khống chế không được nướ© ŧıểυ. Cậu tựa hồ bị Tần Thời Nghị dạy dỗ cho mất khống chế.

Dung Tịch nằm xoài trên trên giường, Tần Thời Nghị nói: “Kẹp chặt huyệt, để hầu hạ cho tốt gậy thịt của lão công được không?” Nói, không đợi Dung Tịch chuẩn bị, hắn đã trực tiếp đi vào.

Dung Tịch khóc thút thít đem tiểu huyệt kẹp chặt, khẩn trương mà nắm chặt khăn trải giường, tiểu huyệt kẹp chặt làm hắn dục tiên dục tử, Tần Thời Nghị kêu lên một tiếng, “ Mau thả lỏng, muốn kẹp chết ông xã sao?”

“Ngô ——”

Qυყ đầυ nghiền qua điểm nhô lên một chút, Dung Tịch thân mình run lên, rêи ɾỉ đứt quãng. Hắn hỏi, “Anh là ai?”

“Ông xã! Ha a a ——”

Tần Thời Nghị mãnh liệt tiến công, côn ŧᏂịŧ mỗi lần đều chuẩn xác mà va chạm đến điểm này, ngón tay sắc tình xoa nắn hai viên đậu đỏ của Dung Tịch.

Dung Tịch chảy nước mắt cảm thấy thẹn mà đong đưa mông.

“Lại kêu vài lần.” Tần Thời Nghị thích nhất Dung Tịch ở trên giường kêu hắn là ông xã, bộ dạng dâʍ đãиɠ như một con đĩ sống không thể thiếu côn ŧᏂịŧ.

“A a a a —— ông xã —— chậm một chút a —— a a ——” Tần Thời Nghị mãnh liệt thọc vào rút ra, hung ác mà va chạm, ước chừng nửa giờ sau cuối cùng cũng lên cao trào, thô bạo mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào hậu huyệt.

Dung Tịch sau cao trào vô lực ghé vào giường, cậu bị Tần Thời Nghị chế trụ vòng eo, bế lên nằm ở trên giường. Tần Thời Nghị không có rút côn ŧᏂịŧ ra, Dung Tịch bị cắm mở ra hai chân thẳng tắp, bị Tần Thời Nghị niết xoa hai viên thịt nhỏ, côn ŧᏂịŧ chậm rãi mà đỉnh lộng, đem Dung Tịch đỉnh tới rầm rì vài tiếng.

Ngoài cửa sổ, một thân ảnh lén lút nhìn lên trên phòng, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ bị tên đó nghe được rõ ràng. Hạ thể khô nóng, người tới ở trong lòng mắng chửi một câu.