Chương 20: Chung tình

Tần Thời Nghị phát hiện có một cái camera của thư phòng sau hoa viên hoang phế kia hỏng rồi. Nơi đó gần núi, tương đối hoang vắng, hắn trang bị tổng cộng hai cái, hiện tại hỏng một cái. Tần Thời Nghị để Dung Tịch ngủ say rồi mới đứng dậy đi kiểm tra.

Hắn ở trong hoa viên tìm một hồi lâu mới tìm thấy cái camera đó ở sau lùm cây. Nó đã bị đèn đường rơi xuống làm vỡ vụn. Tần Thời Nghị trong lòng khả nghi, hắn đem đồ vật mang về tùy tay phóng tới trên bàn. Vốn dĩ muốn tìm một cái khác trang bị cho tốt, kết quả camera dự phòng không có. Nơi này cách nội thành có chút xa, hắn không muốn đi mua một cái, thế là cứ để như vậy.

Tần Thời Nghị mang xương đi hầm, chờ Dung Tịch tỉnh lại để cho cậu uống. Dung Tịch vừa dậy đã ăn hết, có thể là do đứa con trong bụng nghịch ngợm làm cậu mệt theo. Tần Thời Nghị gợi lên khóe miệng, hắn thích Dung Tịch có bộ dạng vì hắn mà lo lắng cho đứa con trong bụng, người này mặc kệ bên ngoài như thế nào bên trong vẫn là thuộc về hắn.

Trong phòng ngủ, Dung Tịch mơ mơ màng màng mà mở to mắt, cậu gian nan mà trở mình, bụng lớn làm cậu không thể tùy ý lăn lộn. Dung Tịch bế bụng xuống giường, theo bản năng vừa muốn đi tìm nam nhân, thì Tần Thời Nghị liền bưng chén cháo vào. Hôm nay hắn không có bắt Dung Tịch ăn hết, Dung Tịch ăn xong nửa chén liền ăn không vô.

Trong công ty xảy ra một chút sự tình, Tần Thời Nghị dặn dò Dung Tịch ở nhà ngoan ngoãn mà chờ hắn, hắn đi hai giờ sẽ về. Dung Tịch ngoan ngoãn gật gật đầu, cậu ngáp một cái có chút nghi hoặc tự hỏi vừa ngủ dậy mà sao vẫn còn thấy buồn ngủ.

Tần Thời Nghị đương nhiên không yên tâm để cậu ở nhà một mình, hắn thả một ít thuốc ngủ trong canh Dung Tịch uống xong liền sẽ mệt rã rời mà đi ngủ chờ hắn về.

Chờ Dung Tịch nhanh chóng đi vào giấc ngủ Tần Thời Nghị mới dám đi. Dung Tịch ngủ rồi hắn không có đem cửa phòng khóa lại, bởi vì hắn có thể thực mau mà trở về.

Tần Thời Nghị đi hơn mười phút, một thân ảnh xa lạ tiến vào biệt thự. Nam nhân lên lầu hai, hắn tìm đến căn phòng kia, chậm rãi mở ra cửa phòng nhìn đến Dung Tịch đang nằm ở trên giường ngủ say, nam nhân hô hấp một chút dừng lại.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở xung quanh biệt thự mà tìm kiếm. Tần Thời Nghị làm việc rất cẩn trọng hắn không dám chủ quan. Ở nơi này khu vực này không phải ai cũng đi ra ngoài làm việc, hôm nay cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội, Tần Thời Nghị chân trước mới vừa đi hắn sau lưng liền vào biệt thự, may mắn người kia không cửa phòng khóa lại. Theo hắn biết Tần Thời Nghị đối với người này rất quan tâm, hôm nay cư nhiên lại không khóa cậu nhưng thật ra cũng có chút kỳ quái, đến khi nhìn thấy Dung Tịch nằm trên giường hắn mới hiểu rõ.

Nam nhân là một người bán hoa, mấy tháng trước vừa đến nơi này, khu vực của người giàu có giống như một mạng nhện giam cầm hắn. Nam nhân vừa đến cũng không biết tòa biệt thự này có người, bởi vì nơi này hoa viên thật sự quá hoang phế, hoàn toàn nhìn không ra có dấu vết của người sống. Hắn cho rằng mình tìm được một cái địa phương thú vị, cho đến khi người này xuất hiện.

Nguyên lai nơi này còn có người sống. Nam nhân đi dạo quanh khu vực này thật lâu, không biết chủ nhân biệt thự này làm việc gì, vì cái gì chưa từng có gặp qua hắn? Nam nhân có một chút bị mê hoặc, hô hấp dồn dập, hắn chưa từng gặp qua mỹ nhân nào như thế, đẹp giống như là một thiên sứ. Nam nhân xem đến ngây người, qua thật lâu hắn mới lấy lại tinh thần, hắn nghĩ có lẽ đây là nhất kiến chung tình.

Thế là từ ngày đó nam nhân thời điểm nào cũng lén lút quan sát tình huống nơi này. Hắn tựa hồ cuối cùng đã nhận ra nơi này không thích hợp. Cả đại biệt thự lớn như này cư nhiên chỉ ở hai người, một người ngẫu nhiên ra ngoài, một người khác lại trước nay đều là không ra khỏi cửa, chung quanh có rất nhiều camera theo dõi, trong viện còn có chó săn. Ở nơi này người không có nhiều nhưng trong biệt thự chủ nhân càng thêm chú trọng việc bảo vệ an toàn. Rõ ràng nơi này đã được bảo vệ rất tốt nếu lo lắng vấn đề an toàn vì cái gì tại sao không thỉnh bảo vệ mà phải tự mình trông coi?

Thẳng đến ngày đó hắn nhìn thấy Dung Tịch, trong lòng tựa hồ sáng tỏ.

Một ác ma cầm tù thiên sứ, đúng vậy, Dung Tịch là thiên sứ của tên kia. Nam nhân tìm cơ hội phá hỏng một came theo dõi, hắn từ góc chết tránh đi giám thị, mỗi ngày ở cửa sổ hạ bắt chước thanh âm động vật, muốn khiến cho Dung Tịch chú ý. Nhưng mà Dung Tịch tựa hồ rất sợ nhìn thấy người sống, rất nhiều lần đều né tránh hắn, nam nhân cảm thấy có chút mất mát.

Buổi tối Dung Tịch lúc nào cũng xuất hiện ở trong mộng của hắn. Hắn càng ngày càng không thể phân biệt thực ảo, nam nhâ cảm thấy chính mình giống như tẩu hỏa nhập ma. Hắn thấy mình nên làm chút cái gì đó, tỷ như cứu người kia ra, bị ác ma cầm tù ở trong một nơi nhỏ hẹp như thế nhất định rất thống khổ.

Nam nhân bỗng nhiên cảm thấy mình chính là Romeo mà cậu chính là Juliet. Đúng vậy hắn cảm thấy chính hắn muốn đi cứu Juliet của hắn ra.

Dung Tịch ngủ thật sự sâu, hoàn toàn không có cảm giác được lúc này có một nam nhân xa lạ đang đứng ở mép giường.

Nam nhân tham lam mà nhìn Dung Tịch ngủ say, hắn run rẩy xuống tay chạm đến gương mặt cậu. Hắn cư nhiên có thể cách vị thiên sứ này gần như thế, tim đập thình thịch như muốn phá tan l*иg ngực mà nhảy ra.

Hoa thợ xốc chăn Dung Tịch lên, nhìn đến bụng to của cậu, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, hai tròng mắt tối sầm xuống dưới, có vẻ có chút âm trầm.

Thuốc ngủ liều lượng không lớn, Dung Tịch mệt mỏi mở hai tròng mắt nhìn đến một người xa lạ âm trầm mà nhìn chằm chằm chính mình, hoảng sợ mà thét ra tiếng chói tai.

Theo phản xạ mà che lại miệng cậu, hoảng loạn nói: “Đừng kêu, đừng kêu.”

Dung Tịch sợ hãi mà lùi về phía sau, hoa thợ mạnh mẽ bắt được Dung Tịch, nắm chặt khiến cậu sinh đau.

Nam nhân nóng lòng giải thích, “Đừng sợ, đừng sợ, tôi là tới cứu em, tôi biết em bị người cầm tù. Đừng lo lắng, tôi sẽ thực mau cứu em ra ngoài, không cần phải run như vậy.”

Dung Tịch ngây ngẩn cả người, người này tới cứu cậu? Cậu lập tức nghĩ tới cha mẹ. Nam nhân buông lỏng miệng cậu ra, Dung Tịch nhỏ giọng hỏi: “Là cha kêu anh tới cứu tôi sao?”

Nam nhân do dự trong chốc lát gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đi nhanh đi.”

Dung Tịch nhìn người nam nhân này, nhớ tới mấy ngày trước cậu nhìn thấy hắn ở trong hoa viên, chẳng lẽ thật sự là người trong nhà tìm người tới cứu cậu sao? Dung Tịch có chút không chắc chắn. Nam nhân nói muốn dẫn cậu đi, Dung Tịch do dự, hiện tại bụng lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể trở về sao? Cha mẹ sẽ nghĩ như thế nào? Có phải sẽ cảm thấy bị sỉ nhục không?. Còn có ký ức của lần chạy trốn lần trước vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu, Dung Tịch sợ hãi Tần Thời Nghị trở về phát hiện không thấy cậu đâu nhất định sẽ tức điên lên mà đi bắt cậu về. Dung Tịch sợ hãi cực kỳ, chỉ cần vừa nhớ tới Tần Thời Nghị sẽ đánh cậu liền khống chế không được mà run rẩy.

________________________________________________________________________________________________________________

Drama tới rồi đây!!!!!! Bà con chuẩn bị tinh thần nhá!

Thông báo cho mọi người một tin vui nha: vì mọi chuyện xong trước dự tính nên từ bây giờ lịch ra chuyện sẽ là mỗi ngày một chương nha 😁