Chương 6: Tuyệt vọng



Nam nhân nhìn ra ý muốn của Dung Tịch, mềm nhẹ mà đem cậu ôm vào trong lòng, “Chúng ta uống cháo được không?” Ngữ khí dịu dàng như một người chồng đang chăm sóc người vợ bệnh tật.

Sau khi uống xong một chén cháo, nam nhân đem Dung Tịch đưa tới phòng tắm, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ cho cậu, đặc biệt là hoa huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Dung Tịch thân thể trắng ngần đứng trên nền gạch rụt rè như con thỏ, đôi mắt nai sợ hãi mà nhìn nam nhân.

Hắn quả thực bị vật nhỏ đáng chết này câu chết. Nam nhân đổ đầy nước vào bồn tắm, sau đó ôm Dung Tịch tiến vào, kéo hai chân cậu ra, rồi vùi đầu vào giữa hai chân Dung Tịch, nhéo âm đế cậu, tách âm môi ra mà liếʍ láp âʍ đa͙σ.

Dung Tịch kẹp đầu nam nhân. Phía dưới truyền đến một cảm giác lạ lùng, ê ẩm, thoải mái, khiến cậu cầm lòng không được mà rêи ɾỉ ra tiếng. Cảm giác sung sướиɠ của tìиɧ ɖu͙© bắt đầu chiếm cứ thần kinh cậu.

“Sướиɠ không? Ông xã hầu hạ em có sướиɠ không?”

“Ông, ông xã?” Dung Tịch mở to hai mắt long lanh nước khó hiểu.

Nam nhân cắn vành tai mịm màng của Dung Tịch, “Anh đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ em còn không phải là chồng em sao? Có phải hay không?”

Dung Tịch cắn môi dưới, bộ dạng ủy khuất.

Nam nhân phẫn nộ mà nhéo âm môi cậu, Dung Tịch kêu a một tiếng, kɧoáı ©ảʍ tức khắc biến mất.

“Có phải hay không?" Hắn trầm giọng uy hϊếp.

“Đúng, đúng a.” Dung Tịch vội gật đầu không ngừng, sợ nam nhân lại muốn véo cậu

“Mau kêu ông xã cho anh nghe một chút. Ngoan.” Ngữ khí ôn nhu làm cậu sởn tóc gáy, giống như vừa rồi người véo hạ thể cậu không phải hắn, mà là một kẻ khác.

“Ông, ông xã……”

Nam nhân kích động lên, hắn càng thêm cẩn thận mà xoa nắn hạ thân Dung Tịch, còn đem ngón giữa đâm vào âʍ đa͙σ đưa vào rút ra. Dung Tịch có chút đau đớn, nhưng thực mau từng đợt kɧoáı ©ảʍ như cơn sóng ập đến khiến cậu chống đỡ không nổi mà rêи ɾỉ. Nam nhân rất có kỹ xảo, một ngón tay là có thể làm Dung Tịch dục tiên dục tử, mặt cậu một mảng đỏ ửng phiếm tình.

“Gọi ông xã mau." Nam nhân nói, sau đó hắn dừng tay lại.

Dung Tịch chìm trong du͙© vọиɠ, hạ thể ngứa ngáy không chịu được cảm giác khó chịu khiến cậu muốn điên. Dung Tịch chịu không nổi mà dùng cái mông chạm vào tay hắn muốn tìm chút kɧoáı ©ảʍ, lại bị nam nhân tàn nhẫn mà đem ngón tay rút ra, tiếp tục nói: “Gọi ông xã.”

“Ông xã…… Ông xã…… Mau a……” Dung Tịch chịu không nổi mà cầu xin, đầu óc trống rỗng, cậu mất đi lý trí. Tên ác ma này không những khống chế thân thể cậu, còn muốn khống chế cả tư tưởng.

“Bảo bối kêu thật dễ nghe, anh chính là lão công của em, về sau em chỉ có thể bị anh thao, có biết hay không?” Nam nhân xoa đầu Dung Tịch, như là khen một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời.

“Khó chịu…… Thật là khó chịu……” Dung Tịch tách ra hai chân để sát vào mặt nam nhân, hạ thân cậu sớm đã chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.

“Nơi nào khó chịu?” Dươиɠ ѵậŧ nam nhân sớm không chịu nổi. Hắn bị con hồ ly tinh này mê hoặc, dươиɠ ѵậŧ cương cứng như túp lều, dường như muốn được giải thoát. Rõ ràng không lâu trước đây mới trải qua một hồi kịch liệt, nhưng mà với hắn vĩnh viễn không đủ, hận không thể chôn vùi mãi trong thân thể cậu.

“Phía dưới, phía dưới ngứa……” Dung Tịch hai mắt rưng rưng, bộ dạng thật đáng thương.

“Phía dưới là nơi nào?” Vẫn cứ cảm thấy không đủ, nam nhân lại cẩn thận hỏi, một đôi tay như có như không ở miệng huyệt cậu xoa nắn, dây dưa không vào.

Dung Tịch cơ hồ muốn khóc, không hiểu tình sự cũng không hiểu như thế nào là câu dẫn người khác, chỉ biết bày vẻ mặt ngây thơ dùng hai chân trắng nõn ôm lấy nam nhân, cọ xát qua lại. Miệng nhỏ mấp máy nói, “Anh mau sờ tôi…… đâm nó…… Được không…… Khó chịu……”

Nam nhân rốt cuộc chịu đựng không được, đem dươиɠ ѵậŧ chính mình đâm vào, bị vách tường thịt bên trong cậu bao chặt lấy, làm hắn nhịn không được kêu ra tiếng. Hoa huyệt vừa mới thích ứng được hai ngón tay,bị dị vật đâm vào còn chưa quen, âʍ đa͙σ khít chặt khiến hắn đi vào có chút khó khăn. Nam nhân ôn nhu đỉnh lộng vài, dươиɠ ѵậŧ đâm vào rút ra kéo theo mị thịt đỏ hồng, cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ồ ạt.

Dung Tịch thình lình bị dương cụ lấp đầy, nửa người dưới cậu trướng đau khó chịu. Dươиɠ ѵậŧ nam nhân quá lớn, vừa đau vừa ngứa, làm hai mắt cậu chảy nước.

Lúc đầu chỉ là đi tắm rửa, cuối cùng lại biến thành một hồi hương diễm tình sự. Nam nhân không có thô lỗ như mọi khi, ngược lại ôn nhu cực kỳ, hắn chiều ý Dung Tịch, lập tức đem người thao đến cao trào.

Dung Tịch trong nháy mắt thất thần, đầu rỗng tuếch, không biết chính mình đang ở phương nào.

Dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng phun ra chút bạch dịch.

Nam nhân dừng lại để Dung Tịch cao trào một chút, sau đó lại tiếp tục mà đâm rút, đem Dung Tịch sướиɠ đến kêu ê ê a a. Qua nhiều giờ bị thao, Dung Tịch chịu không được mà ngất đi, ngày hôm nay bị rút cạn tinh lực làm cậu thật sự chịu không nổi.

Dung Tịch cảm thấy chính mình thật dơ bẩn. Thân thể dị dạng, bị người chà đạp cơ thể, cầm tù vũ nhục, hết thảy bất hạnh đều phát sinh ở trên người cậu. Trong nháy mắt tuyệt vọng cậu muốn tự sát, nhưng là Dung Tịch vốn nhút nhát, lại sợ chết, ngay cả bóng tối cũng sợ hãi, tỷ như hiện tại. Từ cậu tỉnh lại không thấy thân ảnh nam nhân ở nơi nào, cậu muốn có một người bên cạnh, chỉ cần không để cậu lẻ loi một mình trong bóng đêm.

Nam nhân tựa hồ luôn là ở thời điểm cậu cần nhất mà xuất hiện, trên tay hắn cầm một kiện quần áo, là cho Dung Tịch. Dung Tịch quần áo đã sớm ở bị nam nhân xé hỏng rồi, hắn hiện tại trần như nhộng nằm ở trên giường lớn.

Nam nhân cho cậu mặc quần áo. Đây là một bộ váy ngủ tơ lụa màu trắng, chất liệu rất tốt, sờ lên vô cùng mềm mại, hình thức thực tinh xảo. Dung Tịch mặc vào trông thật đẹp, giống như thiên sứ thuần khiết. Nam nhân không cho cậu mặc qυầи ɭóŧ, chỉ cho một bộ váy đơn bạc thậm chí có chút trong suốt. Cậu muốn hắn đưa qυầи ɭóŧ nhưng hắn lại nói như vậy rất phiền phức lúc muốn thao phải lột ra, không mặc thì chỉ cần vén lên là thao được ngay.

Nam nhân để cậu mặc quần áo xong liền ôm Dung Tịch nằm ở trên giường. Dung Tịch ghé vào trong lòng ngực hắn, cắn môi dưới không dám ra tiếng, câuh sợ vừa ra kêu lên liền không nhịn được muốn khóc.

“Sao lại không nói lời nào? Anh cho mua cho em quần áo có đẹp hay không?” Nam nhân vỗ Dung Tịch muốn cậu nói.

“Đẹp…… rất đẹp.” Dung Tịch gật đầu, hắn nói làm cậu sởn tóc gáy, lá gan bị dọa sắp hỏng mất.

“Anh chuẩn bị giường cho em thoải mái hay không?”

“Thoải mái…… Thực thoải mái.”

“Ha, vì chuẩn bị tầng hầm ngầm này cho em mà anh mất tới hai tháng trời, đặc biệt là cái giường lớn này, sợ tối đến em ngủ không thoải mái.” Nam nhân cắn lỗ tai Dung Tịch nói, “Về sau chúng ta ngủ chung được không? Phòng trường hợp lỗ nhỏ em muốn anh có thể giúp em được không?”

“Vâng……” Dung Tịch gật đầu, lông tơ cậu đều dựng lên, hai tháng trước? Thì ra hai tháng trước cậu đã bị nam nhân đáng sợ này theo dõi.

Nam nhân tính tình có điểm âm tình bất định. Có đôi khi sẽ trở nên hưng ác như bạo quân, có đôi khi lại ôn nhu như một người chồng mà tính tình hắn như nào đều do cử chỉ hành động của Dung Tịch. Dung Tịch nếu toát ra ý vị phản kháng, như vậy nam nhân liền thô bạo, nếu ngoan ngoãn mà thuận theo hắn, nam nhân hận không thể đem cậu sủng lên bầu trời.

Dung Tịch bị hắn làm cho lúc kinh lúc sướиɠ. Mỗi một hành động của nam nhân đều như chúa tể vận mệnh của cậu. Ở cái này tầng hầm nho nhỏ này, hắn không thể chú tâm thuận theo mọi ý đồ của nam nhân.

Dung Tịch không biết bản thân bị bắt nhốt bao lâu, nhưng là cậu có thể khẳng định nam nhân vẫn luôn ở bên cạnh câuh. Cho dù là vừa mới tỉnh lại không bao lâu nam nhân cũng có thể lập tức xuất hiện ở trước mặt cậu sau đó lại không thể thiếu một hồi tình sự. Dung Tịch thân mình tựa hồ có chút yếu ớt, cậu vẫn cứ chịu không nổi thứ to lớn của nam nhân. Mỗi một lần tiến vào đều làm Dung Tịch đau khóc thành tiếng, bất quá cậu không dám toát ra ý vị phản kháng, bằng không cậu sẽ bị hắn tra tấn kịch liệt, chỉ có thể chậm rãi thừa nhận.

Dần dần, cậu ngày càng giống một nô ɭệ muốn lấy lòng chủ nhân, chỉ cần chủ nhân không ở bên người một khắc, Dung Tịch liền sẽ nhịn không được mà yêu cầu ỷ lại đối phương, nhưng đến khi đối phương xuất hiện, sẽ sinh ra vô hạn sợ hãi. Loại cảm giác này như muốn bức điên cậu.