Chương 7: Thời gian

Trừ việc cầm tù, nam nhân đối với Dung Tịch không tồi, một ngày ba bữa đều chuẩn bị tốt cho cậu. Còn cậu chỉ cần ở trên giường hầu hạ hắn thật tốt thì muốn cái gì nam nhân đều sẽ đáp ứng.

Từ khi bị bắt, Dung Tịch chưa bao giờ được cởi bỏ dây xích giam cầm mình. Chiều dài xích sắt có thể đi đến mỗi góc của tầng hầm, nhưng không thể ra ngoài.

Dung Tịch không biết nam nhân làm nghề gì, nhưng có thời điểm Dung Tịch nhìn thấy nam nhân xuống tầng hầm có chút mỏi mệt, phía dưới đôi mắt còn xuất hiện quầng thâm. Nhưng cho dù như vậy nam nhân vẫn luôn dồi dào tinh lực, đủ sức để hành cậu cả đêm.

Trong trí nhớ của Dung Tịch, từ khi bị giam cầm tới nay cậu và hắn chỉ có làʍ t̠ìиɦ và làʍ t̠ìиɦ, cơ hồ mỗi một khắc đều ở đây không ngừng làʍ t̠ìиɦ. Tiểu huyệt cậu thường xuyên trở nên sưng đỏ, đau làm cậu không xuống được giường. Nam nhân không muốn cậu chịu đau, mỗi lần xong việc đều bôi dược cho cậu, nhưng đại đa số thời điểm hắn sẽ chiếm chút tiện nghi từ cậu, đem dươиɠ ѵậŧ bỏ vào tiểu huyệt cậu. Tuy rằng ngoài miệng luôn an ủi Dung Tịch, nhưng dưới thân lại không có rời khỏi thân thể cậu.

Dung Tịch khi bị hắn bắt nạn quá đáng cậu sẽ dựa vào l*иg ngực nam nhân mà khóc nức nở. Lúc này nam nhân sẽ đầu hàng vô điều kiện, không áp bức cậu nữa.

Nam nhân không chịu nổi nước mắt của cậu, đặc biệt là du͙© vọиɠ của hắn. Chỉ cần trong lúc làʍ t̠ìиɦ cậu mà khóc rất mau sẽ khiến dươиɠ ѵậŧ hắn cương cứng. Hôm nay hắn đặc biệt vì cậu mà mang tới một vật.

Nam nhân thuần thục mà cởϊ qυầи áo Dung Tịch, tách hai chân trắng nõn của cậu ra. Mu bàn chân cậu từ mấy ngày trước vẫn còn mang dấu vết của việc làʍ t̠ìиɦ, tím tím xanh xanh, thấy được rất rõ. Dung Tịch nằm ở trên giường, khẩn trương không được, cậu không biết nam nhân mang đến đồ vật gì, từ lúc bắt đầu đến bây giờ nam nhân đều không nói lời nào, hắn nói cái gì mà nếu cậu không lời liền làm cái gì đó, khiến cho cậu không dám không nghe lời.

Tầng hầm ngầm ánh sáng có chút tối tăm, nam nhân lấy dây thừng trói chặt đùi Dung Tịch, rất thành thục, âʍ đa͙σ cậu, hắn thấy rõ ràng, nam nhân dùng tay đẩy âm môi ra, mặt trên còn có chút sưng đỏ, sau đó hắn bất mãn mà kêu lên thành tiếng. Dung Tịch theo bản năng mà căng thẳng thân thể, nam nhân chỉ cần lộ ra ý tứ bất mãn như vậy lúc sau sẽ hung hăng mà thao cậu.

Miệng vết thương tuy rằng không nặng nhưng may mắn không có nhiễm trùng, "Sao bôi thuốc mãi mà chưa khỏi hả? Ông xã phải dạy bảo nơi này lại thật tốt mới được."

Nam nhân mở cái hộp mang đến ra, bên trong là từng cây sεメ toy từ thô cứng đến nhỏ bé, nhỏ nhất giống như một ngón tay, lớn nhất giống kích cỡ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, mặt trên còn có gai nhọn, nhìn qua thực đáng sợ. Nam nhân lấy gei bôi trơn từ trong túi ra, bôi lên tiểu huyệt rồi trực tiếp đem một cái dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào.

Dung Tịch hừ hừ hai tiếng, so với mấy ngày trước đây bị vật cực đại của nam nhân thọc vào rút ra, cái dươиɠ ѵậŧ này không tính là gì. Ngoại trừ dị vật đem lại cảm giác không thoải mái ở ngoài, mặt khác cũng khỏe.

Dươиɠ ѵậŧ giả tuy rằng nhỏ, chiều dài không đâm vào sâu được, nhưng cắm rất chuẩn vào điểm nhỏ gồ lên trong cơ thể cậu. Nam nhân đẩy sεメ toy chạm tới tuyến tiền liệt của cậu. Dung Tịch run rẩy mà nhăn lại mày, "Đau, nhẹ a......" Dươиɠ ѵậŧ giả bỗng đâm tới tử ©υиɠ cậu, giống như muốn đi vào. Thật sự đau quá, Dung Tịch tràn ra nước mắt, thân mình muốn co lại, nhưng bởi vì hai chân bị dây thừng trói lại không động đậy được.

"Đây là một cây dươиɠ ѵậŧ giả, sau này nếu không có sự cho phép của anh không được rút ra." Nam nhân không ấn lên điểm nhỏ kia. "Về sau mỗi ngày anh đều sẽ cho em dùng, để tiểu huyệt em kẹp chặt, không được làm rơi, nếu không anh sẽ đem em thao chết."

Dung Tịch thuận theo gật gật đầu.

"Còn có, nơi này cũng cần dạy dỗ dạy dỗ." Nam nhân sờ lên cúc huyệt phía sau Dung Tịch, "Cho em chút thời gian thích ứng trước đã." Dứt lời, lại cầm một cây dươиɠ ѵậŧ khác đâm tới cúc huyệt.

Dung Tịch không nhịn được muốn trốn, nơi đó là...... Sắc mặt của cậu đỏ lên, "Bốp --" một tiếng, bàn tay to lớn của nam nhân đánh một phát lên cánh mông trắng nõn của Dung Tịch, mặt lộ vẻ không vui, "Trốn cái gì? Không được trốn"

"Chẳng lẽ em muốn bị thao chết, em nghĩ rằng anh sẽ không đánh em?" Nam nhân ngữ khí mang theo sự hưng phấn. Hắn thật ra không ngại, chỉ sợ là đến lúc đó người kia ở trên giường lại ghé vào l*иg ngực hắn khóc thút thít xin tha.

Dung Tịch kinh sợ mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần, không cần, có thể hay không đừng đâm vào nơi đó...... Rất...... Rất dơ...... A a......"

Nam nhân lại đánh cậu một cái, nắm tiểu Dung Tịch , "Không cho anh thao vậy muốn cho ai thao hả?"

Dung Tịch sợ nam nhân lại muốn tra tấn cậu, vội lấy lòng mà dùng chân ôm lấy eo hắn, không dám nói tiếp nữa.

Nam nhân gợi lên khóe miệng, "Về sau còn dám nói như vậy xem anh làm thế nào trừng phạt em. Đúng là vật nhỏ không nghe, dám làm trái lời ông xã nói, như vậy đổi cái điểm khác thao nha."

Dung Tịch muốn nói cái gì đó, lại bị ánh mắt của đối phương dọa trở về, chỉ đành rưng rưng thuận theo.

"Ngô......" Đồ vật lạnh lẽo chậm rãi cắm vào, nam nhân lấy một cây gậy to bằng hai ngón tay. Hoa cúc trước nay chưa từng được khai phá, vô cùng khó chịu, còn đau nữa.

Dung Tịch cố nén đau đớn, tận lực thả lỏng phía dưới, làm cho cây gậy tiến vào thuận lợi.

Cuối cùng, nam nhân vỗ vỗ mông cậu, "Cứ như vậy mang theo, hai cái lỗ nhỏ đều phải kẹp chặt, không được rơi xuống biết không?"

Dung Tịch gật gật đầu, nam nhân lấy ra một cái điều khiển từ xa, thứ này có điểm quen mắt. Dung Tịch suy nghĩ một hồi lâu liền phát hiện ra. Kia còn không phải là điều khiển khống chế quả trứng trong thân thể cậu hay sao?

Nam nhân nhấn nút khởi động, thực mau một dòng điện lưu truyền khắp cơ thể. Dung Tịch khó chịu, mông cọ xát ga giường muốn tìm chút kɧoáı ©ảʍ, thanh âm dâʍ đãиɠ từ trong miệng tiết ra.

" Anh mỗi ngày sẽ cho nó làm một giờ, để em rêи ɾỉ cho đã." Nam nhân nói.

Làm xong, nam nhân không có dày vò cậu nữa. Dung Tịch cảm thấy may mắn mà thở dốc, cậu ngoan ngoãn mà nằm ở trong lòng ngực nam nhân, giống như sủng vật muốn lấy lòng chủ nhân.

Nam nhân tắt đèn, bóng tối bao trùm cả căn phòng. Cậu không biết từ khi nào mà mình bắt đầu đặc biệt sợ hãi bóng tối. Cho dù cậu có trùm chăn kín mít như thế nào, bản thân cậu vẫn sợ hãi mà không thở được

Bên tai là tiếng nam nhân hít thở đều đều , Dung Tịch nhịn không được tiến tới gần hắn, hai tay đặt ở trước ngực nam nhân. Trong bóng đêm truyền đến tiếng nam nhân cười khẽ, "Tiểu yêu tinh, lại muốn câu dẫn anh sao? Hai cái căn kia còn không đủ?" Nam nhân vuốt ve mặt Dung Tịch, thân mật mà đem môi dán ở trên trán đối phương.

"Đem dươиɠ ѵậŧ của ông xã đặt luôn vào trong em được không?" Nam nhân vừa nói vừa dùng tay xoa bóp mông Dung Tịch.

Dung Tịch lắc đầu, "Sợ, tôi sợ bóng tối."

"Lớn như vậy rồi mà còn sợ bóng tối?Vậy anh bật đèn nhé?"

"Vâng." Dung Tịch không ngừng gật đầu.

Nhưng nam nhân vẫn không có đứng dậy, âm u mà tiếp tục nói: "Sợ bóng tối hay là sợ nơi này, có phải hay không muốn anh cởi trói cho em? Đừng mơ tưởng, vất vả lắm mới bắt được làm sao anh nỡ để em đi?"

"Sẽ không, tôi sẽ không chạy, sẽ luôn ở chỗ này, anh bật đèn lên được không, xin anh đó." Dung Tịch cầu xin mà nói, liên tiếp bảo đảm chính mình không chạy.

Nam nhân thỏa hiệp, "Thật là đáng yêu. Được, ông xã đi bật đèn cho em."

Từ lúc Dung Tịch bắt đầu thuận theo nam nhân, không còn muốn chạy trốn, nam nhân tính tình cực kỳ tốt. Mỗi ngày đều xuất hiện, đúng giờ đưa cơm cho cậu sau đó đổi cây dươиɠ ѵậŧ giả trong cơ thể cậu. Dung Tịch biết nam nhân rất bận, bởi vì có rất nhiều lần tới đều để lộ ra sự mỏi mệt. Có đôi khi ở trên giường ôm Dung Tịch như là một đứa trẻ tìm kiếm sự ấm áp. Lúc ấy Dung Tịch thấy hắn có chút yếu đuối, vô hại và đáng thương .

Nam nhân sẽ tự mình tẩy rửa sạch sẽ và chuẩn bị quần áo, cơm canh chu đáo cho Dung Tịch. Dung Tịch không cần làm gì cả, cậu chỉ cần ngồi im hưởng thụ sự phục vụ tận tình của nam nhân. Thậm chí chỉ cần cậu muốn, nam nhân liền hận không thể đem trái tim móc ra dâng cho cậu.

Trong khoảng thời gian này Dung Tịch một bên ứng phó với du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của nam nhân vừa nghĩ biện pháp chạy trốn. Cậu chịu không nổi sự điên cuồng của hắn. Cậu nhất định phải rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi tối tăm này.

Nam nhân có thời điểm vô cùng bận rộn, nhưng vẫn luôn ưu tiên Dung Tịch trước. Hắn sẽ xuống tầng hầm ngầm bật đèn lên để cậu không sợ hãi sau đó liền đè cậu ra mà làm.Có lần Dung Tịch đang ngủ say bỗng cảm thấy cơ thể như có vật nặng đè lên, cúi xuống nhìn thì ra là tên ác ma vừa trở về liền lăn vào giường đè lên cậu. Tay hắn đưa xuống dưới hoa huyệt mà xoa nắn, trêu đùa một lúc. Lâu sau cậu bị hắn hành cho không thể xuống giường. Nam nhân đối với Dung Tịch gần như có du͙© vọиɠ giam cầm biếи ŧɦái khác người.

Như thường lệ nam nhân lại đến đưa cơm đặt trong hộp giữ nhiệt cho Dung Tịch, để khi đói cậu có thể mang ra ăn. Đưa đồ xong, hắn có chút chán ghét không muốn đi mà lưu lại ở cạnh bên người cậu một lúc, nói cái gì mà không muốn xa cậu, muốn ở bên cậu mãi. Dung Tịch không biết hắn làm sao. Hôm nay hắn có chút khác lạ, mặc tây trang bảnh bao mà xuống tâng hầm này, nhìn dáng vẻ này chắc là vừa từ bên ngoài trở về liền tới thẳng đây, quần áo giày dép cũng chưa kịp thay.

Nam nhân để một tủ quần áo ở chỗ này, bên trong để đầy tây trang, quần áo giống như thương nhân, còn có cả mấy bộ áo ngủ, trừ mấy bộ này thì không còn cái nào khác, đơn điệu đáng thương. Nam nhân tựa hồ xem nơi này như phòng ngủ của mình, mỗi ngày đều ở đây rửa mặt sau đó rời đi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nam nhân ở mép giường chỉnh lại quần áo. Hắn một thân tây trang trắng hết sức tuấn dật, trên mắt đeo thêm cả kính gọng vàng, thoạt nhìn trông giống một tinh anh. Nếu không biết bản tính dơ bẩn đáng ghét của hắn thì chắc chắn Dung Tịch sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn hôm nay lừa chết.

Nam nhân mang đồng hồ nạm vàng, sau đó quay đầu nhìn mỹ nhân của mình trên giường. Làn da trắng ngần lộ ra bên ngoài, phía trên vẫn còn lưu dấu vết của trận làʍ t̠ìиɦ đêm qua. Một thân dâʍ đãиɠ, còn dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn, nam nhân cảm thấy hạ thân mình nóng rực.