Chương 4

Cậu sợ hãi, quay người lại giải thích, nước mắt rơi đầy trên mặt

"Em thực sự không có câu dẫn hắn .. Là.. Là hắn bám theo em.. Tại Hưởng tin em được không? "

Hắn nâng khuôn mặt khóc đến đáng thương, hôn nhẹ lên đôi mắt, bế cậu quăng lên giường, hắn rút lưng quần ra, mỉm cười nhìn về phía cậu

"Tôi đương nhiên là tin em rồi nhưng... Vẫn muốn trừng phạt em một chút vì tội dám dấu tôi "

Thạc Trân trốn tránh, nói gì thì nói cậu vẫn rất sợ, nhục bổng thô to tiến vào cậu rất đau, lần nào làʍ t̠ìиɦ xong cơ thể cậu chỗ nào cũng không khoẻ

"Tha cho em.. Tha cho em lần này....Xin anh..."

Hai tay cậu đang chống đối hắn, Tại Hưởng ung dung kéo cà vạt xuống trói cổ tay cậu, ngắm nhìn dấu răng của kẻ khác còn trên đó

"Tha cho em sao? Không được, dù gì hôm nay em đã chọc tức tôi, không dễ dàng được tha vậy đâu "

Cậu nhắm mắt tuyệt vọng, để cho nam nhân thao lộng thân thể mình, Tại Hưởng chưa có lúc nào mà ôn nhu cả, hắn tàn phá cơ thể cậu, hung hăng thao Thạc Trân ngất lên ngất xuống

Trải qua quãng thời gian dài dằn vặt, Tại Hưởng gầm gừ nâng eo cậu cao lên, bắn vào trong, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hỏi nằm trong cơ thể cậu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiếp tục trào ra, không biết hắn đã bắn lần thứ mấy rồi, không chịu nỗi nữa cậu ngất đi

Hắn hài lòng hôn lên đôi môi khô khóc của cậu

"Xinh đẹp như vậy, chẳng trách em luôn vô ý câu dẫn kẻ khác"



"Thiên Lăng Sở, có lẽ cậu đã quên Thạc Trân là người của tôi rồi sao? "

Tại Hưởng đấm một cú vào người Thiên Lăng Sở, đàn em bên cạnh nhào đến đem hắn quỳ xuống trước Tại Hưởng

"Hừ! Mày chỉ giỏi đánh tao, sao mày không nghĩ em ấy ở cạnh mày vì sợ hãi mày đem em ấy vào quân đội? "

Tại Hưởng ra hiệu, tên cao to trước mặt đá vào bụng hắn, má trái bị đánh đến sưng lên. Thiên Lăng Sở ho ra một ngụm máu, hắn không màng đau đớn ngước mắt căm thù nhìn Tại Hưởng

"Cho dù có như vậy, thì sao? Hiện tại không phải Thạc Trân rất nguyện ý ở bên cạnh tôi sao? "

Thiên Lăng Sở cười to, cười đến không ngừng, Tại Hưởng nhíu mày không vui, đàn em hiểu chuyện trói hắn lên, cầm dây roi trước mặt quất tới trên người hắn

"Ha.. Tại Hưởng... Mày đừng quên, tao cũng là một Alpha.. Chuyện này báo cáo lên mày nghĩ mày không liên lụy sao ? "

Tại Hưởng dập tắc điếu thuốc trên tay, thổi khói vào mặt hắn, Thiên Lăng Sở ho đến lợi hại

"Chắc cậu không biết, cha cậu còn phải cảm ơn tôi vì tôi đã không lấy mạng chó của cậu "



Thạc Trân tỉnh dậy, đã là xế chiều, cũng may chiều nay không tiết học nếu không cậu lại bỏ lỡ nửa rồi

Tại Hưởng đã rửa sạch thân thể của cậu, ngồi suy nghĩ lung tung, cả người cậu không tự chủ run lên

Cậu.. Cậu quên mua thuốc tránh thai... Mấy ngày trước tính cả hôm nay , số lần làʍ t̠ìиɦ không đếm xuể, bây giờ có uống cũng đã muộn

Nếu có thật, có lẽ cậu sẽ lén hắn đi phá thai,Thạc Trân chưa muốn có thai quá sớm. Nhưng nếu bị Alpha của mình biết, hậu quả không thể tưởng tượng được

Sau khi ra khỏi trường, cậu phải trốn đi thật xa, tự xây cho mình một tổ ấm riêng, không cần phải sợ Alpha nữa. Nhưng điều đó quá xa vời

"Đang suy nghĩ cái gì? "

Cậu giật mình ,Tại Hưởng về khi nào sao cậu không biết?

Cậu lắc đầu, xuống giường đi rửa mặt, Tại Hưởng nhăn mày nhìn ra Omega của mình có tâm sự nhưng lại không chịu nói với hắn. Hắn không đáng tin tưởng đến thế sao?

"Tôi đã cảnh cáo tên Thiên Lăng Sở một trận, hắn sẽ không quấy rầy em nữa"

Thạc Trân như cũ gật đầu cảm ơn, nhận lấy thức ăn hắn đưa qua, mặt hắn ngày càng khó coi. Hắn vì cậu sai người đánh tên Alpha kia chết dở sống dở một câu cảm ơn cũng không có nói gì đến hôn môi ?

Cậu cuối đầu ăn không nhìn thấy vẻ mặt biến hoá của hắn, cánh tay đang ăn bị nắm chặt, cậu hoảng hốt rơi đũa đang cầm

"Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?Từ khi tôi về mặt mày liền ủ rũ"

Cậu cố giật tay ra khỏi tay hắn

"Không có nghĩ gì hết, anh buông ra, em rất đau"

Không chịu nỗi nữa, được nước làm tới, ỷ hắn cưng chiều không dám đánh người sao?

"Nói hay không? "

Thạc Trân thấy hắn tức giận liền sợ hãi, nước mắt lại rơi ra , Omega như cậu quả thật là yếu đuối , chính cậu cũng ghét như vậy, bị tin tức tố của nam nhân phóng ra làm cho run lẩy bẩy

"Được, giỏi lắm ,không nói phải không? "

Không muốn nói ra việc kia, cậu kiếm đại một cái cớ khác

"Nhớ nhà, muốn về nhà"

Omega rủ mặt xuống, hắn thất thần trong chốc lát, ôm lấy Omega của mình vào lòng, thật là chỉ có như vậy mà cũng phải chọc tức hắn mới chịu được sao?

"Nếu nhớ, ngày mai đem em về"