Chương 5

Thạc Trân co người lại nằm trong chăn, Tại Hưởng đã ra ngoài nghe điện thoại.Không biết họ nói gì nhưng lúc nam nhân quay lại trên mặt mang nét không vui

Quăng chăn ra khỏi người cậu, đè Thạc Trân đang chống cự, quần ao bị nam nhân xé không thương tiếc, cậu biết hắn đang định làm gì

"Tại Hưởng, tha cho em.. Anh.. anh đã nói hôm nay sẽ không đυ.ng vào em... Xin anh.. "

Tại Hưởng ôn nhu hôn lấy mặt cậu, liếʍ những giọt nước mắt mặn đắng , môi hắn dần tìm kiếm môi cậu, Thạc Trân cắn chặt răng không cho hắn vào, nam nhân dễ dàng bóp chặt miệng cậu ép Thạc Trân phải mở miệng ra

Thạc Trân bỏ mặc hết thảy, hôm nay cậu thực sự không muốn, cậu kịch liệt chống đối, nam nhân nhíu mày nhìn hành động của cậu. Thạc Trân nhanh chống đẩy nam nhân ra,định chạy ra ngoài mới sựt nhớ, trên người cậu không bận gì cả

Nam nhân mang theo sát khí tiến về phía cậu, Thạc Trân người mềm nhũn ngã khụy xuống đất, Tại Hưởng giáng cho cậu hai cái tát, mặt đã bị đánh đến sưng vù, nam nhân cảm thấy không đủ, đánh thêm vài cái, mặt sưng đến không nói được

"Kim Thạc Trân gan em to quá nhỉ? Dám phản kháng tôi? Đã không bận đồ còn muốn ra ngoài,muốn dụ dỗ nam nhân phải không? "

Cậu lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cậu làm gì sai chứ? Nam nhân rõ ràng đã nói tha cho cậu, vì cớ gì đem tức giận trút lên người cậu, cậu không có làm gì mà

"Không có, em sai rồi, xin anh, phía dưới em rất đau "

Thạc Trân cố gắng vòng tay qua cổ nam nhân, hôn môi lấy lòng hắn, như hình như nam nhân không có giảm bớt sự tức giận, lập tức vồ lấy Thạc Trân đè cậu xuống, hôn tàn bạo

"Không tha, tôi muốn em, em không quyền cãi với tôi "

Thạc Trân tuyệt vọng, vốn không nên tin lời nam nhân,cự vật đột ngột tiến vào cúc huyệt nhỏ hẹp, mặt Thạc Trân trắng bệch, miệng phát ra tiến xin tha

"A...Thực sự rất đau... Hức.. Đem nó ra ngoài.. Ưʍ... Tại Hưởng, xin anh mà... Em không muốn.. "

Bỏ ngoài tai lời cầu xin đáng thương của Omega nằm dưới thân, hắn điên cuồng luân động, hành Thạc Trân đến ngất lên ngất xuống nhưng vẫn không ngừng lại

Mí mắt Thạc Trân dính chặt vào vào nhau, nước mắt đầy trên mặt, môi bị cắn đến rách da, máu vẫn đang rỉ ra, môi mấp máy

"Ư... Đừng mà.. Hức.. Đừng động nữa... Ah"

Tại Hưởng lăn lộn cậu suốt đêm, Thạc Trân chịu giày vò không ngừng, khi cậu ngất cứ tưởng nam nhân sẽ buông tha, hắn tát mặt cậu đến khi Thạc Trân tỉnh dậy, cơn đau dưới thân như xé nát cơ thể, hai bên mặt bị đáng nhiều lần sưng đến không thể nói chuyện được nữa , tiếng cầu xin cũng không thể nào thốt ra

Quần áo rơi đầy trên đất, nam nhân thoả mãn đem dươиɠ ѵậŧ rút khỏi người cậu, nhìn Omega nhỏ bé hơi thở mỏng manh , tiểu huyệt theo nhịp thở của cậu mà co rút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt đầu chảy ra ngoài, một mảnh hỗn độn dưới thân cậu, tiểu huyệt sưng đỏ, máu cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn vào nhau, nhìn vào thật dơ bẩn

Tại Hưởng đi ra ngoài, hút thuốc. Hắn không hút trong phòng bởi vì Thạc Trân ghét mùi thuốc lá, vốn định tối nay sẽ không chạm vào cậu, nhưng cha hắn lại điện tới. Ông già khốn nạn, bắt hắn khi học xong phải về quản lý công ty

Hắn đã từ chối nhiều lần ,hắn không có ý định kinh doanh, ông già dường như nắm được điểm yếu của hắn chính là Thạc Trân, uy hϊếp hắn, lửa giận bừng bừng bộc phát, hắn cần phát tiết. Không nghĩ ngợi gì đem Thạc Trân ra làm vật phát tiết, mặc cho cậu khóc lóc xin tha

Khi hắn đi vào, bế cơ thể nhỏ gầy chứa đầy dấu vết làʍ t̠ìиɦ, đem cậu vào tẩy rửa. Tay chạm vào tiểu huyệt của cậu,nhìn thấy Thạc Trân nhíu mày, có lẽ rất đau?



Như mọi khi, cậu tỉnh dậy cơn đau quen thuộc ập tới, cậu ngã xuống giường, uất ức muốn khóc. Rõ ràng đã nói không chạm vào cậu, vậy mà đem cậu làm đến ...

Vùi mặt vào chăn, cậu không muốn đi học nữa, cậu nhớ nhà, cậu nhớ mẹ. Vì cớ gì cậu lại sinh ra là Omega chứ? Nếu là Beta cậu đã không gặp phải nam nhân, cũng sẽ không phải khuất phục, hằng đêm phải dang rộng chân cho nam nhân thoả mãn

Thạc Trân khóc đến ngủ, lần nữa tỉnh dậy đã xế chiều, bụng đói đến đánh trống,không muốn ngồi dậy,cậu ôm cái bụng đói meo nằm co rúm trong chăn

Nam nhân đã về tới, nhẹ nhàng vén chăn xem cậu đã thức chưa, Thạc Trân không muốn nhìn mặt hắn nên nhắm chặt mắt

Đôt nhiên quần bị lột xuống, cậu hoang hốt ngồi bật dậy, sức lực quá mạnh động đến vết thương bên dưới, đau đến ứa nước mắt

Cậu nắm chặt quần, ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân ,chẳng lẽ hắn còn muốn?

Tại Hưởng như độc được suy nghĩ của cậu, vội giải thích ,hắn đưa lọ thuốc trước mặt cậu

"Tôi định thoa thuốc cho em, nào, ngoan ngoãn nằm xuống, vểnh mông về phía tôi "

Thạc Trân không tin, cho dù nam nhân có ý tốt cậu cũng không cần. Cậu lấy thuốc từ tay nam nhân, nhỏ giọng nói

"Em... Em tự thoa "

Hắn nhún vai ,mỉm cười nói

"Được, tùy em "