Chương 8.2

Ngày 18 tháng 10 năm 2014 - The Abyss, Battersea, London

Battersea là điểm nóng mới của London. Nằm ở bờ nam sông Thames, đây từ lâu đã là một khu vực bị bỏ quên cho đến khi các nhà phát triển quan tâm đến những không gian công nghiệp rộng lớn, dễ dàng mô-đun hóa và có thể chuyển đổi này. Trong một vài năm, những căn nhà lụp xụp đã trở thành gác xép, mỗi cái đều sang trọng hơn cái khác, được tiếp quản bởi một nhóm dân số trẻ, rất giàu có và một phần là đồng tính luyến ái.

Đó là một điều không đổi ở các thành phố lớn: cộng đồng người đồng tính nam thường là một bộ phận dân cư khá văn hóa, có trình độ học vấn cao, làm những công việc béo bở. Nói cách khác: họ giàu có, do đó họ có khả năng chi tiêu tài sản vào nhà ở nhưng cũng có thể dành cho các hoạt động giải trí của họ.

Đây là cách chúng tôi tìm thấy ở những địa điểm vui nhộn của Battersea như Abyss, cũng thân thiện với người đồng tính như ở Soho.

Vào hộp đêm, Draco cảnh giác. Thường thì anh ấy tránh những câu lạc bộ đồng tính như bệnh dịch. Anh ta không đánh giá cao việc phô bày da thịt, đôi khi khiến những nơi này giống như chợ gia súc. Để cảm nhận trọn vẹn cơ thể của một người đàn ông, anh ta không cần đến những chiếc cặp da, phần thân trần lấp lánh mồ hôi, hay những chiếc dươиɠ ѵậŧ chỉ cần được nhào nặn thành một chiếc jockstrap nhỏ bé.

Tại Abyss, không có điều đó. Trang trí rất thanh lịch và thân mật với những bức tường phủ nhung tím, quầy bar sơn mài vàng và đen, những chiếc bàn tiệc màu xám than antraxit thoải mái. Trong không khí bay lơ lửng một hỗn hợp của mùi rượu, nước hoa và pheromone nhưng khác xa với sự ghê tởm, nó thấm đẫm một sự gợi cảm nhất định. Câu lạc bộ được thiết lập trên hai tầng, quầy bar và bàn ở tầng trên, một quầy bar khác và sàn nhảy ở tầng dưới. Nơi này thực sự tốt đẹp.

-Những gì bạn đã mong đợi ? Harry hỏi, rõ ràng là đang theo dõi dòng suy nghĩ của mình. Đến một cái l*иg điên?

- Ở bên anh, em mong đợi tất cả. Nhưng tôi thừa nhận rằng nơi này khá sang trọng…

- Bạn có vẻ ngạc nhiên.

- Hừm… Vâng. Tôi tưởng tượng bạn thích đi đến phòng sau hơn là những tiệm sang trọng.

- Ồ nhưng người này không ngăn được người kia! Ở đây cũng có phòng sau… và tôi thường xuyên lui tới.

Ý tưởng rằng Harry có thể tham gia vào các hoạt động vui vẻ với những người đàn ông không có khuôn mặt ở một nơi rùng rợn như vậy khiến Draco trở nên ghê tởm, nhuốm màu ham muốn một cách kỳ lạ.

-Ừm… nếu cậu quyết định ở lại trồng ở đó, đó là lựa chọn của cậu… Tôi sẽ rất vui, Harry nói sau khi nuốt những thứ bên trong lọ thuốc giảm đau.

Anh bước xuống cầu thang rộng dẫn đến sàn nhảy và hòa vào đám đông mặc đồ đen hoặc trắng. Draco gọi một ly whisky kép tại quầy bar, anh vừa nhấm nháp, vừa dựa vào lan can.

Harry nhảy rất tốt, không quá khích cũng không quá lố. Anh ấy di chuyển theo nhịp điệu của âm nhạc với sự tự nhiên giống như mọi thứ anh ấy đã làm trong đời. Tất nhiên, không mất nhiều thời gian để một số vũ công tập trung xung quanh anh ấy, háo hức thu hút sự chú ý của anh ấy.

Có gì đó nọc độc truyền qua huyết quản của Draco khi anh thấy một người đàn ông ngang nhiên bám vào lưng Harry. Anh ta uống cạn ly của mình một ngụm, để nó trên một chiếc bàn thấp và lần lượt chạy xuống cầu thang. Đến cấp độ của Harry, anh ta đã quét sạch kẻ đột nhập chỉ bằng một cái nhìn và vào vị trí của anh ta. Nhẹ nhàng và chiếm hữu đồng thời, anh đặt tay lên hông Harry và bước cùng anh. Ngay lập tức, những người đàn ông khác xung quanh di chuyển ra xa, như thể họ đã hiểu rằng con mồi của họ đã trở thành bảo kê của cô gái tóc vàng cao lớn này.

Nếu Harry không nhìn thấy Draco đến, nó đã nhận ra ngay mùi hương của cậu và cách chạm vào cậu một cách kiên quyết nhưng dịu dàng.

“Cậu thực sự không phiền đâu Malfoy,” anh càu nhàu. Bạn có quyền gì khiến những cú đánh của tôi bỏ chạy?

“Nào, Harry…” Draco thì thầm vào tai cậu, khiến toàn thân cậu rùng mình. Bạn không thể giải quyết cho tôi?

Harry dành thời gian quay lại và nhìn thẳng vào mắt anh.

-Và cậu là Draco? Bạn sẽ hài lòng với tôi?

Draco đã im lặng quá lâu so với sở thích của Harry, người đã coi sự im lặng của mình như một sự phủ nhận. Ánh mắt anh cứng lại và anh rời khỏi vòng tay của Draco.

“Để tôi,” anh nói, quay trở lại trung tâm đường đua.

Một giây sau, những con đỉa đã quay trở lại, công khai ăn mừng trước sự thất vọng của đối thủ không thực sự là một nữa.

Draco tiếp tục nhảy, một cách máy móc, cũng bị bao vây bởi một đám người cầu hôn.

Tuy nhiên, anh ta không rời mắt khỏi Harry, khi thấy anh ta ngày càng cọ xát đầy gợi cảm vào một anh chàng cao lớn, ngăm đen, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt vuông và khá vạm vỡ. Hoàn toàn trái ngược với anh ta.

Bằng cách đồng ý đi câu lạc bộ với anh ấy, Draco biết mình đã mắc sai lầm lớn. Bởi vì có một điều cần biết rằng Harry có một đời sống tìиɧ ɖu͙© tích cực hơn, nhưng việc chứng kiến

anh ta hành động lại là một điều hoàn toàn khác.

Cậu không thể biết bằng cách bắt chước hay trả thù, Draco với lấy chiếc áo sơ mi đầu tiên trong tầm với của mình và kéo người mặc nó lại gần cậu, hôn cậu một cách cuồng nhiệt. Người đàn ông tóc đỏ mắt xanh không tin vào vận may của mình. Với vóc dáng khá bình thường của mình, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được lại có được sự ưu ái của cô gái tóc vàng Adonis đang nhảy cách anh vài bước.

Draco thấy mình thích thú với nụ hôn. Anh chàng không phải là một người hôn tồi. Anh tận dụng nó một lúc trước khi quay trở lại vị trí trên đường đua, nơi… không có ai. Anh ta nhảy dựng lên, ánh mắt quét qua đám đông để tìm Harry và Mr. Muscle.

“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khuất sau tấm rèm nhung đen.

Anh ta đẩy qua đám đông theo hướng đó, thô bạo xô đẩy mọi người cho đến khi anh ta đến nơi Harry đã biến mất. Một cách cẩn thận, anh gạt tấm vải xếp nếp nặng nề sang một bên. Một hành lang tối tăm, gần như không được thắp sáng bởi vài chiếc đèn đi-ốt, trải dài trước mặt anh.

- Wow… Bạn thực sự muốn làm điều đó trong phòng sau? một giọng nói thì thầm sau lưng anh ta.

Draco giật mình quay đầu lại để nhận ra rằng Tóc Đỏ đã đi theo mình. Không quan tâm đến anh ta, anh ta tiếp tục. Khi anh đến gần nơi ăn chơi trác táng, tiếng ồn càng rõ ràng hơn. Những tiếng thở dài, tiếng rêи ɾỉ, âm thanh buồn tẻ của những cơ thể đập vào nhau. Và đặc biệt là mùi. Mạnh mẽ, xạ hương, ốm yếu.

Cuối cùng anh ta cũng chui vào một căn phòng, cắt vào một mê cung gồm những hốc tường nhỏ. Anh không để ý đến những cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quấn lấy nhau ở những vị trí không rõ ràng, quyết tâm tìm kiếm Harry. Anh ấy không phải tìm kiếm lâu. Anh thấy cậu đang thản nhiên dựa vào tường, áo sơ mi không cài cúc, trông chán nản lạ thường. Ông Muscle đang quỳ trước mặt anh ta, cởi dây an toàn.

“Ah Malfoy,” anh thở dài. Bạn có đến tham gia với chúng tôi không?

Nói rồi, anh quay đầu sang yêu cầu người đàn ông đang đứng phía sau Draco.

- Ở đây… nếu tôi biết rằng bạn là người tóc đỏ, tôi sẽ giới thiệu bạn với Weasleys, anh ta chế nhạo.

- Tôi có rất nhiều lỗi nhưng tôi không phải là người ham mê tửu sắc. Mặt khác, bạn có vẻ đánh giá cao khía cạnh người rừng… Hoài niệm về một người quản lý trò chơi Potter nào đó?

- Im đi Malfoy. Tôi đã nói với bạn rằng hãy để tôi yên. Nếu bạn muốn fuck, hãy trở về căn hộ, tôi sẽ không ngăn cản bạn.

Trong khoảng thời gian họ đối thoại nhỏ, ông Muscle đã ngừng mọi cử động, luân phiên nhìn vào hai người đàn ông đang cãi nhau.

-Còn bạn ? Sau đó Harry hung hăng ném cô ấy. Bạn còn chờ gì nữa? Điều đó tôi tự làm?

Không muốn làm buồn lòng người đàn ông tóc đen nhỏ bé khó ưa này, ông Muscle muốn tiếp tục hoạt động của mình mà không cần trì hoãn thêm nữa. Nhưng không tính đến Blondie đã ngăn cản nó.

“Harry…” Draco nói nhẹ nhàng hơn. Trở lại với tôi.

- Gì ? Không ! ông đã tức giận.

Anh ta bật người ra khỏi tường và khiến ông Muscle đứng dậy.

-Em có thấy anh ấy không? anh ta nói, trừng mắt nhìn Draco đầy giận dữ. Đó là Ramon.

- Uh không… là Javier, người có liên quan đã sửa lại.

- Ramon… Javier… không quan tâm. Tất cả những gì quan trọng là tôi sẽ đạt được nó. Bây giờ. Có hoặc không có sự cho phép của bạn. Vì vậy, hoặc là bạn đoạn tuyệt với trò rouquemoute của bạn hoặc bạn ở lại để đυ. nó hoặc để xem tôi nhưng trong mọi trường hợp, bạn ngậm miệng lại!

- Làm hài lòng. Hãy về nhà với tôi, Draco khăng khăng.

- Malfoy, cậu bị nhồi máu hay sao?

- Bạn biết gì ? Bạn chỉ cần loại bỏ bốn người trong số các bạn và ngừng chọc giận mọi người! Chúng tôi ở đây để làʍ t̠ìиɦ một cách lặng lẽ, không phải để tham dự một cảnh trong nước. Chết tiệt, nếu tôi muốn xem một cục xà bông, tôi đã ở nhà!

Người đàn ông vừa nói là một chàng trai da đen cao lớn, lực lưỡng. Anh ta túm lấy cổ áo sơ mi của Draco và Harry và đẩy họ về phía trước một cách thô bạo. Một trong những người bạn của anh cũng đã làm điều tương tự với Javier và Rouquin.

- Bây giờ các người ra ngoài, anh ta nói lại, đẩy họ về phía lối ra.

- Ừ, cũng thấy anh bạn… chúng tôi đã nghe thêm.

- Bạn đã có nó! thêm một cái khác khi ai đó vỗ tay.

Choáng váng, bốn người họ thấy mình đang ở bên kia tấm rèm, dưới ánh nhìn khó hiểu của một vài người.

- Tôi đang mơ hay cái thằng khốn nạn này vừa bắn tôi vậy? Draco ợ hơi.

“Không sao đâu, đừng làm quá lên,” Harry nói, chỉnh lại áo sơ mi của mình. Hãy ra khỏi đây.

- Chúng tôi phải về nhà với anh, Rouquin nói.

Draco nhìn anh như thể anh có cái đầu thứ hai.

-Em đang đề nghị gì ở đây? Một bộ tứ?

- Vâng, nó có thể được mát mẻ.

- Bạn bị bệnh ?! Harry phản đối.

- Ôi, Potter! Draco công khai chế nhạo. Sợ ? Bạn đã bao giờ làm điều này cùng nhau?

- Có lẽ thường xuyên hơn anh, đồ ngốc tội nghiệp! Sau trận đấu không thực sự là những đêm bánh xèo nếu bạn hiểu ý tôi!

- Hoàn hảo ! Draco nói một cách ngạo nghễ, đối mặt với Harry. Vì vậy, trong trường hợp đó, bạn có bất kỳ vấn đề gì với chúng tôi đưa bạn bè của chúng tôi trở lại đây?

- Hoàn toàn không! Harry đáp lại, nắm chặt tay và mặt cậu cách Draco vài inch.

Javier và Rouquin nhìn họ, hơi lo lắng cho cú đánh. Hai người đàn ông trông như muốn nhảy vào cổ họng của nhau. Có điều gì đó mạnh mẽ và nguy hiểm ở họ gần như khiến không khí xung quanh họ rung chuyển.

“Uh… các bạn,” Javier bắt đầu. Hai người dường như có một số việc cần giải quyết. Cho nên…

“Vậy là chúng ta sẽ về nhà,” Harry kết luận. Và bạn đến với chúng tôi. Cố lên, Ramon ...

- Tôi là Javier…

Anh kéo Javier bằng cánh tay và mang theo anh ta. Draco nhún vai thở dài.

- Thôi nào, anh ta nói với Rouquin.

- Bạn chắc chắn ? Bởi vì anh ấy trông hơi đáng sợ, bạn của bạn ...

- Đừng lo. Anh ấy không xấu tính. Và sau đó, bộ tứ, đó là ý tưởng của bạn, phải không?

Tóc đỏ càu nhàu điều gì đó nhưng vẫn đi theo Draco đến lối ra.

Năm phút sau, họ đã yên vị trên xe của Harry.

- Tôi đang thắc mắc, Javier nói để phá vỡ sự im lặng nặng nề vốn đã lắng xuống khi họ vừa lái xe được năm phút. Trước đó, bạn đã nói về hậu trận đấu… Bạn có phải là một vận động viên thể thao không?

"Tôi đã," Harry sửa lại. Tôi đã gặp một tai nạn khiến tôi không thể tiếp tục.

- Ồ. Bạn đã làm gì vậy? Bóng đá? Bóng rổ?

“Fan gobbler,” Draco nói một cách nghiêm túc.

- Cái đó có tồn tại không? Javier hỏi.

- Đảm bảo ! Anh ấy thậm chí còn là nhà vô địch thế giới!

- Chà, Rouquin thốt lên. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhà vô địch thế giới về điều gì đó ...

“Đừng nghe anh ta,” Harry cố gắng. Anh ta…

- Tôi biết, cắt Draco, phấn khích. Nó siêu ấn tượng! Và kỹ thuật nào! Nó không phải là dễ dàng, bạn biết! Nó thậm chí còn là một nghệ thuật! Trước tiên, miệng phải tiến từ từ về phía bánh flan để không làm nó sợ hãi. Sau đó, bạn chỉ nên bắt đầu hút khi môi đã bao bọc chặt chẽ và không cho không khí đi qua nữa. Chúng tôi hõm má thật tốt và chúng tôi hút con quái vật trong khi vẫn rất cảnh giác vì chúng tôi không bao giờ an toàn trước một cú xoay người đáng tiếc hoặc thậm chí là… tan rã, anh ta kết thúc bằng một giọng điệu kịch tính, kèm theo những cử chỉ lớn.

Bất chấp chính mình, Harry phải cố gắng để không bật cười. Phải nói rằng cái đầu của hai người kia trong gương chiếu hậu đáng giá bằng vàng.

“Malfoy,” anh thở dài dứt khoát, cuối cùng quyết định chơi cùng. Bạn đang phóng đại… Tôi không phải là ngoại lệ.

Draco dựa sát vào anh hơn.

“Tất nhiên là em,” anh thì thầm vào tai cô. Bạn luôn như vậy.

Harry trố mắt. Anh cảm thấy tim mình như muốn bóp nát l*иg ngực.

- Nhưng… làm thế nào để bạn tự làm tổn thương mình khi nuốt phải khoảng trống? Rouquin hỏi.

Lần này là quá nhiều. Harry phá lên cười và cả Draco nữa.

O ° O ° O ° O ° O ° O ° O

Ngày 19 tháng 10 năm 2014 - Căn hộ của Harry Potter, Fulham, London

-Chào… căn hộ đẹp đấy, Javier nhận xét đang cởϊ áσ khoác.

Vào thời điểm này trong đêm, họ chỉ mất mười lăm phút để đến tòa nhà của Harry. Tiếng cười nói trong xe đã tắt từ lâu, nhường chỗ cho sự bối rối gần như có thể sờ thấy được mà Harry quyết định tan biến càng nhanh càng tốt.

-Tôi không thực sự muốn cho bạn thấy xung quanh chủ sở hữu. Mặc quần áo đi, anh ra lệnh.

- Vội vàng hả cưng?

- Tôi không phải là người dễ thương của bạn. Và vâng, tôi đang vội. Chết tiệt, đáng lẽ tôi phải làʍ t̠ìиɦ với anh ít nhất một tiếng đồng hồ, anh lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Draco.

Anh ấy không thể nhìn thấy gì cả, anh ấy quá bận rộn để bị Rouquin liếʍ tai.

- Chúng ta có làm điều đó ở đây không? Javier hỏi khi ngồi phịch xuống ghế sofa, kéo theo Harry.

- Không.

Giọng Draco vỡ vụn. Javier nhướng mày.

-Tại sao ? Chiếc ghế dài đó trông rất tuyệt.

- Tôi đã nói. Không. Trong. Các. Đi văng.

- Này cái gì? Có tên của bạn trên đó không? Javier cười.

Draco dường như không có tâm trạng để nói đùa chút nào.

“Chính xác.” Anh lạnh lùng trả lời. Vì vậy, hãy biến cái mông của bạn ra khỏi đó.

“Vào phòng ngủ thôi,” Harry nói.

“Nó ở trên lầu,” Draco nói rõ, nhìn Harry khăng khăng.

- Tầng trên ? Nhưng… Ồ.

Harry đã hiểu. Draco không muốn họ ngủ ở nơi cậu và Harry thường ngủ. Sự nhận ra này khiến anh cảm thấy buồn cười trong bụng.

Vì vậy, họ đi lên phòng dành cho khách.

-Bạn sống cùng nhau ? Javier hỏi.

"Bạn có thể nói điều đó," Harry trả lời.

- Vậy hai người có phải là một cặp vợ chồng rảnh rỗi không?

"Bạn có thể nói như vậy," Draco lặp lại.

- Thật tuyệt, Rouquin nhận xét. Hai bạn phải có sự tin tưởng lẫn nhau để chấp nhận một mối quan hệ cởi mở… thật tuyệt vời, anh ấy say sưa. Tôi rất thích tìm được một chàng trai như thế. Cả hai bạn thật may mắn… Mỗi người đều tìm thấy người đàn ông của đời mình…

Rouquin chắc chắn là một người theo chủ nghĩa đa cảm. Bây giờ anh ấy đang nhìn Draco và Harry với ánh mắt ngưỡng mộ vô bờ bến.

Harry cố gắng cắt ngắn cuộc thảo luận này bằng cách bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Potter,” Draco thì thầm. Họ là muggles ... bạn có những gì nó cần?

- Ừ. Có một số trong phòng tắm. Nếu không, có một số trong… phòng của chúng tôi.

Draco biến mất trong căn phòng liền kề với phòng ngủ chỉ để quay lại trong một phút với một hộp bαo ©αo sυ. Anh ta lấy cho mình hai cái và đưa thêm hai cái cho Harry.

-Của họ ? Harry thì thào, không hiểu.

- Tôi luôn mặc hai cái.

- Anh bị điên à? Bạn không biết rằng có nhiều nguy cơ bị rách hơn nếu bạn mặc hai chiếc vào?

Draco nhìn anh đầy nghi ngờ.

“Rõ ràng là bạn không biết điều đó,” Harry nói. Tin tôi đi, Draco. Tôi biết tôi muốn nói gì. Có lẽ tôi đã ở gần nhiều Muggles hơn bạn.

Draco gầm gừ điều gì đó khó hiểu nhưng vẫn tuân theo. Anh sợ Muggles và căn bệnh khủng khϊếp của họ hơn bất cứ thứ gì. Cô ấy không tồn tại trong thế giới phù thủy, vì vậy vài lần đầu tiên ngủ với Muggles, anh ấy đã không để ý đến. Với các pháp sư, một câu thần chú bảo vệ là đủ, đối với vấn đề vệ sinh hơn bất cứ thứ gì khác. Việc anh không thể sử dụng nó trên Muggle không khiến anh quá bận tâm.

Cho đến khi anh tình cờ xem được một chương trình truyền hình dành riêng cho sự tàn phá của bệnh AIDS. Quá hoảng sợ, anh đã đến một bệnh viện muggle để xét nghiệm. Đó là thử thách đáng ghê tởm nhất trong cuộc đời anh. Đầu tiên là vì anh ấy chưa bao giờ đi “xét nghiệm máu” và anh ấy đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ khỏi bệnh, sau đó là vì anh ấy phải đợi nhiều tuần trước khi có kết quả chính xác.

Blaise và Pansy đã cố gắng trấn an anh ta hết mức có thể, nói với anh ta rằng anh ta là một pháp sư thuần chủng, do đó ít bị mắc bệnh muggle hơn so với những pháp sư lai hoặc ma cà rồng. Nhưng không có gì đã giúp đỡ. Anh đã sợ hãi đến chết đi sống lại, sợ hãi khi bị tấn công bởi một STD nham hiểm, lén lút khi Voldemort còn sống.

Kể từ đó, anh ta từ chối mọi quan hệ tìиɧ ɖu͙© không được bảo vệ với một người Muggle một cách có hệ thống.

“Cởϊ qυầи áo ra,” anh ta ra lệnh cho Rouquin khi anh ta cũng làm như vậy.

Harry đã hoàn toàn khỏa thân và đang hôn Javier một cách uể oải.

Draco ngồi xuống nệm, tựa lưng vào đệm và ra hiệu cho Harry cùng tham gia với mình. Một lúc sau, hai vị khách của họ đã tham gia cùng họ. Sau đó bắt đầu một màn múa ba lê với những cái vuốt ve và những nụ hôn cuồng nhiệt.

Cả hai đều biết cách giải quyết và cả Harry và Draco đều đặc biệt hào hứng với cách đối xử mà họ đang nhận được. Draco di chuyển hông của mình để dỗ Ginger xuống để làm việc trên đũng quần của mình, mà người đàn ông đã vui vẻ làm.

Draco và Harry chịu thua, rêи ɾỉ, vặn vẹo theo nhịp bú mạnh mẽ. Trong chuyển động của họ, bàn tay của họ chạm vào nhau. Một dòng điện ngay lập tức chạy qua họ khi ngón tay họ bám vào nhau. Draco nghiêng người qua Harry, luồn một tay ra sau gáy cậu và kéo cậu lại gần. Nụ hôn sau đó nóng bỏng, đồi trụy và tuyệt vời.

- bạn có tồn tại không? Draco thì thầm, cắn dái tai.

- Ồ Merlin vâng, Harry thở phào.

- Bạn có thích những gì anh ta làm với bạn?

Draco đang liếʍ cổ và tai của Harry, giống như anh ta sẽ liếʍ vòi nước của mình.

- Ừ ... nhưng em không thể ngừng nghĩ về những gì anh đã làm với em tại Blue Black ... lưỡi của anh mềm quá ... cổ họng của anh, quấn chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của anh ... chưa có ai đưa em vào sâu như vậy. …

Những lời anh nói chỉ là những lời thì thầm nhưng chúng vang lên bên trong Draco còn to hơn cả tiếng trống.

-Em thích nó, anh ấy thì thầm… em thích miệng anh bú em thật kỹ…

"Vâng," Harry thở hổn hển. Tôi thích nó…

Anh yêu em , anh ấy muốn nói.

Tuy nhiên, anh thể hiện tất cả sự cuồng nhiệt của mình trong một nụ hôn cuồng nhiệt mà anh đã kết thúc để đẩy Javier ra khỏi anh.

"Hai người di chuyển," anh ta ra lệnh. Đặt mình vào giữa giường, chồng lên nhau trong 69.

Hai người đàn ông, những người chơi tốt, tuân thủ ngay lập tức. Harry đặt mình trước bộ mông căng bóng của Javier, trong khi Draco cũng làm như vậy ở phía bên kia, giữa hai đùi của Tóc Đỏ.

"Potter," Draco ngưỡng mộ. Thực ra anh là một kẻ sành sỏi ...

- Khi tôi nói với bạn rằng tôi không phải ở lần thử đầu tiên.

Cả hai cùng đeo bαo ©αo sυ vào và với một cú giật không cẩn thận, họ đã thâm nhập vào bạn tình của mình. Javier và Rouquin rêи ɾỉ lớn tiếng, âm thanh bị bóp nghẹt bởi ©ôи ŧɧịt̠ của người kia trong miệng họ.

Harry và Draco di chuyển nhịp nhàng, không rời mắt khỏi nhau. Mỗi cú đâm mạnh hơn một chút so với lần trước, như thể được dẫn dắt bởi một cơn tức giận âm ỉ.

Tay của Harry di chuyển từ hông Javier ra sau lưng anh, ở đó, nửa chừng, họ gặp lại Draco. Những ngón tay của họ đan vào nhau nhưng lần này, sự hiện diện của hai cơ thể giữa họ khiến họ không thể làm gì hơn là nhìn nhau.

Draco bực bội này. Nhất là khi tiếng rêи ɾỉ và càu nhàu của Harry ngày càng dữ dội hơn. Anh ta đang đυ. Mister Muscle và anh ta thích nó, tên khốn.

Nọc độc của sự ghen tuông lại lan truyền trong anh. Axit. Đốt cháy. Đau quá.

Harry nhận thấy ánh mắt của Draco tối sầm lại khi cậu đặt chân vào bên trong cơ thể người đàn ông kia. Draco có ghen không?

Cả Javier và Rouquin dường như không nhận ra chuyện gì đang xảy ra giữa Harry và Draco, quá chìm đắm trong cảm giác sung sướиɠ mà họ đang cảm nhận. Sau đó, họ đập chúng dữ dội, trong khi trợn mắt.

-Bạn muốn ở vị trí của anh ấy, phải không Malfoy? Harry thì thầm thách thức. Sâu bên trong bạn, bạn muốn tôi đυ. bạn như thế một ngày nào đó… không giới hạn, không giới hạn, không bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào. Chỉ cần đập tan bạn, hết sức tôi có thể ...

- Nói đúng hơn là anh muốn được cưa đôi… Tôi gần như có thể ngửi thấy cái lỗ đói khát của anh từ đây, tất cả đều nhói lên vì ham muốn với tôi…

Không báo trước, Harry ngừng đập Javier. Anh đưa nó lại trước mặt cậu trước khi nằm dài trên nệm, hai chân dạng rộng ra.

“Đυ. em đi,” anh nói với cô đơn giản, ném cho cô cái túi đựng bαo ©αo sυ. Đυ. em đi. Bây giờ.

- Nứиɠ quá, thở phì phò đấng mày râu không đòi được bao nhiêu.

Draco nhìn thấy cảnh đó trong chuyển động chậm. Javier xé lớp bọc, cuộn miếng mủ trên vòi nước của cô và bơm nó bằng một cử chỉ chắc chắn trước khi hướng cô về phía lối vào của Harry. Anh cảm thấy như có một quả bom phát nổ bên trong anh. Nó không còn là nọc độc trào dâng trong huyết quản của anh ta nữa, nó là một dòng sông dung nham. Anh ta ném mình vào người Javier, khiến anh ngã xuống giường một cách nặng nề.

- Bờ biển! người Tây Ban Nha hét lên. Bạn bị bệnh !

Nhưng Draco không nghe thấy gì. Anh đang chống hông Harry, giữ hai tay trên đầu, mặt cách anh vài inch.

-Tại sao anh làm điều này ?

- Malfoy ghen tị? Harry cố gắng nói với một nụ cười chế giễu.

- Chưa có ai đυ. em trước anh, anh rít lên. Vậy tại sao ?

Harry không trả lời, chỉ nhìn Draco bằng ánh mắt màu rừng.

“Ôi Harry,” Draco thở một cách yếu ớt.

Anh vùi mũi vào cổ Harry và ôm chặt cậu vào lòng.

“Đừng bao giờ làm thế nữa,” anh thì thầm vào tóc cô. Đừng bao giờ làm điều đó nữa ...

“Không bao giờ nữa,” Harry khẳng định, nhẹ nhàng hôn cô.

Javier và Rouquin đã hoàn toàn trở nên vô hình trước mắt hai người đàn ông.

- Tôi đang chia tay. Họ hoàn toàn điên rồ, Javier nói.

- Tôi không biết - Rouquin mơ màng nói. Họ yêu nhau, vậy thôi.

- Nếu họ yêu nhau nhiều như vậy, hãy nói cho tôi biết lúc đó chúng ta đang làm gì ở đây?

Anh ấy không bao giờ có câu trả lời. Họ thu dọn quần áo và rời khỏi phòng ngủ và sau đó là căn hộ.