Chương 13: Thế Nào? (1)

“Vương gia, ngài thật sự muốn để Ninh cô nương vào ở Vô Phương Cư ư?” Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa cho Ninh Hiểu Tiêu, Lục Tường và Bùi Nghiên Đình bèn đi tới thư phòng.

“Bản Vương đang theo đuổi nàng ấy, không phải ta để cho nàng ấy vào ở Vô Phương Cư là điều rất bình thường sao?” Bùi Nghiên Đình trả lời lại như lẽ đương nhiên, khiến Lục Tường phải đè nén tất cả nghi vấn ở phía sau xuống.

Nhưng mà Vô Phương Cư kia là...

Vương gia đùa giỡn có phải quá giống như thật rồi hay không?

Ngược lại với sự bình tĩnh của Bùi Nghiên Đình, ở bên chỗ của Tề Thục Tú đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.

“Quận chúa, quận chúa… Người cẩn thận chút… Đừng tự làm mình bị thương!” Thúy Nhi nhảy dựng sang một bên để né tránh chiếc bình hoa đã bị đập vỡ, sau đó vội vàng tiến lên, ôm lấy Tề Thục Tú còn đang muốn tiếp tục ném đồ.

“Vô Phương Cư! Biểu ca vậy mà lại để cho nữ nhân kia vào Vô Phương Cư!” Ánh mắt của Tề Thục Tú đều bị tơ máu đỏ bừng che kín, bên trong còn trộn lẫn vô số hận ý.

“Quận chúa, chẳng qua là Vương gia đã bị nữ nhân kia mê hoặc.” Thúy Nhi vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa ngàn vạn lần đừng kích động. Nếu để cho Vương gia nhìn thấy…”

Câu nói này đã hoàn toàn thức tỉnh Tề Thục Tú, nàng buông bình hoa ở trong tay đang giơ lên cao xuống, tự lẩm bẩm nói một mình: “Đúng vậy, ta không thể để cho biểu ca nhìn thấy cái bộ dạng này của ta được.”

Tề Thục Tú vội vàng chạy tới trước gương đồng, chỉnh lại mái tóc rối của mình. Trong chốc lát, nàng đã trở lại bộ dáng dịu dàng, hiền thục kia. Lúc này nàng mới mở miệng nói: “Người bên ngoài đã biết tin tức biểu ca trở về chưa? Bảo người chuẩn bị tốt một ít bánh hoa quế đi. Đây là loại bánh mà Lương tiểu thư thích ăn nhất.”

“Vâng, Quận chúa.” Thúy Nhi che miệng cười khẽ, nàng ta biết Quận chúa nhà mình đã trở lại bình thường rồi.

Ngày tiếp theo, Tề Thục Tú chỉ vừa mới ăn điểm tâm xong thì Lương Ngọc Doanh đã tìm tới cửa.

“Lương tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi. Thúy Nhi, mau mang bánh hoa quế mà Lương tỷ tỷ thích ăn nhất lên đây.” Tề Thục Tú nhẹ nhàng phân phó rồi nói: “Tỷ tỷ, mỗi ngày muội đều ngóng trông tỷ tới đấy.”



“Ngóng trông tỷ sao? Hôm qua Vương gia đã trở về, sao muội còn có thể nhớ tới tỷ chứ?” Lương Ngọc Doanh và Tề Thục Tú hoàn toàn không phải cùng một loại người.

Tề Thục Tú giống như là hoa tươi được nâng niu ở trong phòng, mà trên người của Lương Ngọc Doanh lại mang theo khí chất mạnh mẽ. Điều này cũng có liên quan đến gia đình của nàng ấy.

Xuất thân của Trấn Quốc công chính là võ tướng, tiểu nữ nhi mà ông ta yêu thương nhất, đương nhiên cũng sẽ được tập võ từ nhỏ.

So với loại tiểu thư con nhà thế gia vọng tộc thì ít mềm yếu hơn, nhưng lại nhanh nhẹn hơn vài phần.

Tất nhiên nói chuyện cũng sẽ thẳng thắn hơn.

Đối với chuyện nàng ta thích Bùi Nghiên Đình, cho tới bây giờ cũng không hề che giấu, luôn luôn thể hiện gọn gàng và dứt khoát.

“Tỷ tỷ, lần này biểu ca trở về, nhưng lại rất khác với trước kia." Tề Thục Tú không để ý đến địch ý trong lời nói của Lương Ngọc Doanh, nàng ta chỉ hơi cúi đầu rồi than nhẹ.

“Khác như thế nào vậy?” Quả nhiên, nhắc đến chuyện về Bùi Nghiên Đình, Lương Ngọc Doanh lập tức khẩn trương.

“Biểu ca mang về một người…” Tề Thục Tú cố ý nhử, nàng ta tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Là một nữ nô.”

“Chỉ là một nữ nô mà thôi.” Lương Ngọc Doanh thở phào một cái, nàng ta còn tưởng rằng là ai nữa.

“Nữ nô thì chẳng có gì khác thường cả, nhưng mà, biểu ca lại cho nữ nô kia vào ở Vô Phương Cư.” Tề Thục Tú vừa nói xong, thành công nhìn thấy gương mặt tái mét của Lương Ngọc Doanh, sau đó nàng ta cúi đầu nhẹ nhàng cười nói: “Tỷ tỷ, thế nhưng biểu ca lại khá coi trọng nữ nô ấy, là một nữ nô ti tiện, ai biết được nàng ta sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để đến cướp lấy biểu ca chứ?”

“Ta muốn gϊếŧ ả tiện nhân đó!” Đột nhiên Lương Ngọc Doanh nhảy dựng lên, nàng ta lập tức xông ra ngoài.

Tề Thục Tú đứng lên một cách chậm rãi, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, chờ xem trò hay.