Chương 26: Ý Dân Lớn Hơn Trời (2)

Lương Ngọc Doanh đẩy đám gia đinh ở đằng sau ra, che mặt chạy như điên.

"Biểu ca, như vậy có được không?" Tề Thục Tú hiền lành nói lên sự lo lắng của mình: "Trấn Quốc công và biểu ca là quan cùng triều, có hiềm khích với nhau cũng không tốt lắm."

"Mọi chuyện đều không quan trọng bằng dân chúng, lúc nãy muội không nghe rõ lời của Hiểu Tiêu sao?" Bùi Nghiên Đình cười khẩy nói.

"Vâng, biểu ca dạy phải." Mặt Tề Thục Tú ửng đỏ: "Chỉ là muội quá lo cho biểu ca mà thôi, là lỗi của muội."

Ninh Hiểu Tiêu nhìn thoáng qua Tề Thục Tú, Tề Thục Tú còn thông minh hơn Lương Ngọc Doanh nhiều lần. Cho dù muốn hãm hại nàng, cũng không quên tạo ra một lý do đường hoàng cho mình.

"Ninh cô nương , ta thay mặt Lương tỷ tỷ xin lỗi ngươi. Tỷ ấy là người nhanh mồm nhanh miệng." Tề Thục Tú mỉm cười xin lỗi.

Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười nói: "Lời này không nên nói như vậy, nàng ta coi thường bách tính của Tĩnh Quốc thì có liên quan gì đến nhanh mồm nhanh miệng chứ? Đã là người bình thường đều sẽ không tùy tiện làm nhục người khác đúng không?"

Muốn lôi nàng vào, nói nàng là người gây sự sao. Nàng sẽ không rơi vào cái bẫy kiểu này đâu.

"Đúng, Ninh cô nương nói đúng." Ánh mắt Tề Thục Tú lóe lên, nàng ta cố gắng nhếch miệng lên, khẽ cười.

"Nào, Hiểu Tiêu, ăn một miếng trước đi." Bùi Nghiên Đình đưa món chè bột mì hắn đã cầm từ lâu cho Ninh Hiểu Tiêu.

Ninh Hiểu Tiêu nhận lấy, ăn một miếng, đánh giá mùi vị, sau đó chau mày lại: "Không thích lắm."



Mùi vị có hơi kỳ lạ, nàng không chấp nhận nổi.

Nói xong, lại ăn thêm một miếng.

"Không thích mà còn ăn hả?" Bùi Nghiên Đình cười, muốn lấy cái bát trong tay của Ninh Hiểu Tiêu.

"Không thích cũng phải ăn, mua thì cũng đã mua rồi, chẳng lẽ lại vứt đi sao? Lãng phí!" Ninh Hiểu Tiêu trừng mắt nhìn Bùi Nghiên Đình mặt trắng không còn chút máu.

Bùi Nghiên Đình cười, một tay cướp bát chè bột mì ấy lại.

"Này..." Ninh Hiểu Tiêu không vui gọi một tiếng.

"Không được lãng phí." Bùi Nghiên Đình tức cười, ăn hết sạch bát chè bột mì chỉ trong hai ba thìa: "Thấy chưa, không hề lãng phí một chút nào đúng không?"

Động tác của hắn rất tự nhiên, không có một chút cảm giác miễn cưỡng, làm Ninh Hiểu Tiêu vô cùng kinh ngạc.

Càng không nói đến những người đang đứng cứng đờ ở bên cạnh.

Vương gia nhà bọn họ ăn đồ ăn mà người khác đã động đũa vào rồi sao?

Lục Tường dùng sức chớp mắt hai cái, thế nhưng sao ảo giác trước mắt vẫn chưa biến mất.

Vân Lam chỉ khẽ cười, xem ra Vương gia thật sự thích tiểu thư rồi, nàng ta thấy rất vui.



Vẻ mặt của Tề Thục Tú đặc sắc hơn rất nhiều.

Dựa vào đâu mà biểu ca của nàng ta lại làm đến mức này cho một nữ nô.

Sau khi bảo Lục Tường trả lại bát cho chủ quầy, Bùi Nghiên Đình hỏi: "Hiểu Tiêu, chúng ta tiếp tục chứ?"

"Ừ." Ninh Hiểu Tiêu gật đầu, động tác lúc nãy của Bùi Nghiên Đình cũng làm nàng kinh ngạc, nhưng cũng không đến nỗi khó xử.

Chẳng qua là hắn giả vờ thích nàng thôi mà.

Ninh Hiểu Tiêu dùng lý do này an ủi chính mình, vứt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng ra khỏi đầu.

"Biểu ca và Ninh cô nương đi dạo phố sao? Muội có thể đi cùng không?" Tề Thục Tú nhẹ nhàng hỏi với đôi mắt nũng nịu.

Dường như ai cũng không thể nói một tiếng không trước dáng vẻ yểu điệu này, như vậy chính là ngược đãi nàng ta.

"Còn có nơi nào ở Tĩnh Quốc muội chưa đi qua sao?" Bùi Nghiên Đình tức cười hỏi: "Khó khăn lắm ta mới đi dạo với Hiểu Tiêu được một lát, muội đừng quấy rối."

Ngay lập tức vẻ mặt Tề Thục Tú trở nên xám xịt, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra vui vẻ: "Được thôi, vậy thì muội không làm biểu ca và Ninh cô nương bị chậm trễ nữa."

Đôi mắt Tề Thục Tú mong đợi nhìn sang Ninh Hiểu Tiêu, hễ là người bình thường nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta đều sẽ đồng ý cho nàng ta đi theo.