Chương 47: Không Thể Thua Được (1)

Cái gì?

Bùi Nghiên Đình cảm thấy hình như lúc nãy mình mới nghe được cái gì đó, có thể là nghe nhầm chăng.

"Hiểu Tiêu, đừng đùa nữa, ta đi đánh trận đấy." Lên chiến trường, đao kiếm không có mắt, lỡ làm cho Ninh Hiểu Tiêu bị thương thật thì phải làm sao bây giờ?

"Ta biết võ công của ngươi tốt, nhưng muốn đánh trận không phải chỉ cần có võ công giỏi là được." Bùi Nghiên Đình tuyệt đối không phải đang làm giảm đi uy phong của Hiểu Tiêu và chí khí của người khác, mà là hắn không nỡ.

"Tam vương tử Bắc Di, Nguyễn Triệu Lĩnh, sẽ không đến mức không chuẩn bị chút gì chứ?" Ninh Hiểu Tiêu mỉm cười nhìn Bùi Nghiên Đình.

Bởi vì người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, câu nói này nhiều khi vẫn rất đúng.

"Mấy năm trước ta từng liên lạc với hắn. Những năm gần đây, hắn cũng nuôi dưỡng thế lực của mình, chỉ có điều vẫn không thể so được với Đại vương tử Nguyễn Triệu Trạch." Bùi Nghiên Đình biết, bây giờ Bắc Di đối với bọn họ mà nói chính là một cục xương cứng, không dễ gặm.

Nhưng dù không dễ gặm thì hắn vẫn muốn gặm.

Nhưng chẳng lẽ lại đợi đến lúc không còn cách nào quy phục, chờ Bắc Di tiến đánh bọn họ sao?

Thực lực của Tam vương tử Nguyễn Triệu Lĩnh đúng là không thể nào lật đổ được Đại vương tử Nguyễn Triệu Trạch, chỉ có thể trong ứng ngoài hợp.

Cho dù như thế, đây cũng sẽ là một trận đánh ác liệt.

"Hiểu Tiêu, chuyện này không cần phải thương lượng." Bùi Nghiên Đình không bao giờ từ chối yêu cầu của Ninh Hiểu Tiêu, nhưng chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được.

Sau đó, Bùi Nghiên Đình thấy Ninh Hiểu Tiêu cười, hắn ngây người.

Mấy ngày sau trên triều đình, vào lúc sắp bãi triều, Bùi Nghiên Hạo lại nói một câu: "Thừa tướng, Vương Kiệt là môn sinh của ngươi à?"



Từ Nguyên Hàm sửng sốt, bước lên một bước hành lễ rồi nói: "Chính là môn sinh của lão thần."

"Thừa tướng có một môn sinh thật tài giỏi." Bùi Nghiên Hạo nói có ẩn ý làm cho Từ Nguyên Hàm căng thẳng trong lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thái giám ở bên cạnh bưng ra một cái khay, đưa đến trước mặt Từ Nguyên Hàm.

Từ Nguyên Hàm nhìn bên trong có một phong thư, sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, “phịch” một cái quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói: "Bệ hạ, oan uổng cho lão thần!"

"Môn sinh của ngươi và Đại vương tử Nguyễn Triệu Trạch của Bắc Di muốn trong ứng ngoài hợp lật đổ Tĩnh quốc của ta. Ngươi dám nói ngươi không biết chút nào sao? Hắn chỉ là một tên quan tứ phẩm, có bản lĩnh phá hủy Tĩnh quốc của ta sao? Nếu không có ngươi làm chỗ dựa, làm sao hắn ta có thể gây nên sóng gió chứ?" Bùi Nghiên Hạo ép hỏi liên tiếp từng câu từng câu, làm cho Từ Nguyên Hàm toát cả mồ hôi lạnh.

"Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối còn có ẩn tình gì khác. Hay là mời Đại vương tử của Bắc Di Nguyễn Triệu Trạch lên điện đối chất với nhau, có được không?" Từ Nguyên Hàm tuyệt đối không thể nhịn được việc phải mang nỗi oan ức này.

"Nguyễn Triệu Trạch?" Bùi Nghiên Hạo cười lạnh từng tiếng: "Mấy ngày trước Nguyễn Triệu Trạch đã bị người ta gϊếŧ chết ở trong biệt viện."

Bùi Nghiên Hạo vừa mới nói xong, trên đại điện lập tức vang lên tiếng hít thở đầy kinh ngạc.

Đại vương tử Bắc Di bị người ta gϊếŧ chết sao?

"Bệ hạ, chuyện này là thế nào?" Từ Nguyên Hàm theo bản năng hỏi ngược lại một câu.

"Trẫm cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra." Bùi Nghiên Hạo hừ lạnh: "Sau khi Đại vương tử Bắc Di đến Tĩnh quốc thì cáo ốm không thể diện thánh, chỉ phái người đến đây dâng cống phẩm. Chuyện này thì thôi đi, hắn ta còn hết lần này tới lần khác qua lại với môn sinh của thừa tướng, còn bị người ta gϊếŧ chết ở trong biệt viện."

"Rốt cuộc là ai muốn gây ra chiến loạn giữa Tĩnh quốc và Bắc Di?" Bùi Nghiên Hạo nhìn Từ Nguyên Hàm đầy ẩn ý.

"Bệ hạ, lão thần nguyện ý tự mình điều tra, làm rõ chân tướng!" Từ Nguyên Hàm mở miệng chờ lệnh.

"Được, trẫm tin ngươi, tin ngươi sẽ cho Tĩnh quốc một cái công đạo!" Hai mắt Bùi Nghiên Hạo nhìn chằm chằm Từ Nguyên Hàm, sau khi nói xong câu đó thì đứng dậy.