Chương 48: Không Thể Thua Được (2)

Sau tiếng kêu lớn “bãi triều” của thái giám, lúc này chúng thần trên điện mới chậm rãi định thần lại.

Chuyện gì thế này?

Rất nhiều người đều nghi ngờ, nhưng lại không có ai đi qua chỗ Từ Nguyên Hàm hỏi thăm tin tức.

Từ Nguyên Hàm cũng quay người rời đi luôn, không ai thấy vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt hắn vào lúc hắn vội vàng rời đi.

Và lúc đó, bên trong lãnh thổ Bắc Di, hai phe nhân mã đang đối đầu với nhau.

"Bùi Nghiên Đình, Tĩnh quốc các người đừng khinh người quá đáng! Đây là chuyện của Bắc Di ta, các ngươi không được nhúng tay vào!" Đại tướng ở phía đối diện đang thúc ngựa vung đao, trách mắng Bùi Nghiên Đình đang mặc một thân nhung trang.

"Thủ hạ của Nguyễn Triệu Trạch trắng trợn cướp đoạt dân nữ, cướp đất đai, ép buộc nam đinh nhập ngũ. Ở trong triều thì sắp xếp thân tín hãm hại phe đối lập, có bao nhiêu trung thần hiền lương và gia quyến của bọn họ đã bị hãm hại? Nguyễn Triệu Trạch lại không hề quan tâm những chuyện đó, mặc cho các ngươi hoành hành." Bùi Nghiên Đình lạnh lùng quát lên đầy chính khí.

"Vậy cũng chỉ là chuyện nhỏ, bách tính Bắc Di rất tin tưởng Đại vương tử!" Có bị đánh chết thì Đại tướng cũng không đồng ý với Bùi Nghiên Đình: "Không cần người ngoài như ngươi quan tâm."

"Bắc Di là thuộc địa của Tĩnh quốc, Tĩnh quốc chúng ta đương nhiên không thể chấp nhận bách tính Bắc Di phải ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng!" Bùi Nghiên Đình chỉ vào người đứng phía sau ngựa của Đại tướng, cười lạnh, nói: "Nếu các ngươi đạt được lòng tin của dân chúng nhiều như thế, tại sao bây giờ ngươi chỉ có ngần ấy nhân mã?"

Đại tướng tức giận đến mức hai tay siết chặt chuôi đại đao, khớp tay trắng bệch: "Nhiều lời vô ích, gϊếŧ!"

Dứt lời thì giục ngựa tiến lên.

Bên ngoài thành, trên chiến trường tiếng gϊếŧ rung trời, tiếng đao kiếm không ngừng bên tai.

Trên cổng thành, Nguyễn Triệu Lĩnh khẽ nhíu mày nhìn bên ngoài thành đang chém gϊếŧ thảm thiết, nói nhỏ: "Hắn là Đại tướng lợi hại nhất của Bắc Di chúng ta, cũng là cửu cửu của đại ca."

"Cho nên, Bắc Di mới bị bọn hắn làm cho chướng khí mù mịt." Ninh Hiểu Tiêu vịn tường thành, cười nhạt nói.



"Phụ vương tin tưởng đại ca, chưa bao giờ quan tâm đến những nhi tử dòng khác." Nguyễn Triệu Lĩnh than nhẹ một tiếng.

Lúc đầu hắn cũng không muốn tranh vương vị như thế, nhưng lại nhìn thấy bào đệ của mình bị phụ thân sử dụng roi hình đến chết chỉ vì một câu nói vô tâm đắc tội Nguyễn Triệu Trạch.

Hắn nhìn thấy các đại thần trung lương trong triều từng người, từng người một bất đắc dĩ rời đi. Đại thần tận trung chết không được tử tế, trong triều không còn có người dám nói thật.

Tất cả mọi chuyện trong triều đều bị người nhà mẹ đẻ của đại ca khống chế, cuộc sống của bách tính Bắc Di rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng... Hắn thật sự không thể nhịn nổi nữa.

May mắn thay, lần này Vương gia của Tĩnh quốc chịu hỗ trợ, bằng không, hắn có phản kháng cũng chỉ bị đại ca trấn áp.

"Sau này ngươi sẽ là vua Bắc Di." Ninh Hiểu Tiêu thản nhiên nói.

Nguyễn Triệu Lĩnh bị thái độ lạnh lùng của Ninh Hiểu Tiêu làm cho bình tĩnh lại. Ngoài thành thì chém gϊếŧ thê thảm, còn trong thành vừa mới trải qua một cuộc đảo chính.

Ai mà không thổn thức cảm khái, tại sao Ninh Hiểu Tiêu lại lạnh lùng như thế chứ?

Ninh Hiểu Tiêu vốn cũng không quay đầu lại, chỉ thuận miệng nói: "Là vua của một nước, sao có thể mất tinh thần chỉ vì một chuyện rất nhỏ?"

Hai mắt Nguyễn Triệu Lĩnh mở to, sau đó nhắm mắt lại nặng nề nói một câu: "Đa tạ Ninh cô nương."

Phải, chính vì những chuyện mà hắn đã trải qua, hắn càng phải nhanh chóng bình định Bắc Di, không thể để cho bách tính đắm chìm trong cuộc khủng hoảng này.

Bách tính an ổn, không phải là điều hắn muốn sao?

Nghĩ thông suốt chuyện ấy, Nguyễn Triệu Lĩnh cũng có tâm trạng quan tâm đến tình hình chiến trận ở ngoài thành: "Hắn ta đánh đâu thắng đó ở Bắc Di, liệu vương gia..."

"Đó là ở Bắc Di các ngươi thôi." Ninh Hiểu Tiêu không kìm nổi hơi nhếch môi, nhìn bóng dáng thẳng tắp, mặc áo giáp bạc sáng chói trong số thiên quân vạn mã ngoài kia: "Hắn, không thể thua được."