Chương 7: Người Của Ta Là Người Ngươi Có Thể Động Đến (1)

"Không phải ngươi là vị hôn phu của ta sao?" Ninh Hiểu Tiêu khẽ hỏi.

Hướng Viễn đau đớn nhắm hai mắt lại: "Hiểu Tiêu, năm đó ta và ngươi đều không hiểu chuyện, việc hôn nhân kia là do phụ mẫu quyết định. Sau đó ta mới biết là ta thật sự thích Hương Hương."

"Cho nên, nhân lúc ta không có ở đây ngươi liền đến với nàng ta hả?" Trong lời nói của Ninh Hiểu Tiêu không có một chút cảm xúc.

"Lẽ ra ta muốn mời phụ thân đến từ hôn với Ninh bá phụ. Ai ngờ Ninh bá phụ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi lại gào thét đánh nhau với mệnh quan triều đình ở công đường nên bị đày đi." Hướng Viễn nói rõ ý tứ của mình.

Hắn muốn từ hôn nhưng lại không tìm được người để từ hôn, vừa đúng lúc việc hôn nhân kia đã không còn giá trị nữa rồi.

"Đường tỷ, tỷ đi nhanh đi. Cho dù chúng ta có lỗi với tỷ, nhưng bây giờ tỷ đã như thế này, nếu như tỷ bị quan binh phát hiện thì chỉ có tội chết." Ninh Hương Hương ra sức đẩy Ninh Hiểu Tiêu đi hy vọng nàng có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi này.

Chỉ có điều phương hướng đẩy người của Ninh Hương Hương có chút sai lầm, trực tiếp đẩy nàng ra đường cái.

Trên đường cái đầy những người đến người đi, nên thoáng cái đã đυ.ng vào người qua đường. Ninh Hương Hương kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Đường tỷ, tỷ không sao chứ?"

Sau khi kêu to xong thì nàng ta mới ý thức được mình đã tiết lộ hành tung của Ninh Hiểu Tiêu, nàng ta gấp đến độ sắp khóc.

"Đường tỷ, tỷ chạy mau đi, chạy mau đi!"

Nhìn Ninh Hương Hương rơi nước mắt như mưa ở trước mặt, Ninh Hiểu Tiêu không nhịn được khẽ nhếch môi.



Ninh Hương Hương bày ra dáng vẻ này thật sự rất buồn cười.

Thật sự là hận nàng đã không chết!

"Ninh Hiểu Tiêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ninh Hương Hương vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong ánh mắt hiện lên ý cười tàn nhẫn. Ai mà ngờ vận khí nàng lại tốt như vậy, thế mà lại gặp phải Vương huyện lệnh.

Lần này thử xem Ninh Hiểu Tiêu còn không chết sao?

"Vương huyện lệnh, đường tỷ của ta, tỷ ấy, tỷ ấy không phải cố ý. Cầu xin ngài tha cho tỷ ấy một con đường sống!"

"Có ai không, bắt Ninh Hiểu Tiêu lại!" Vương huyện lệnh vốn không quan tâm tới lời cầu xin của Ninh Hương Hương, mà trực tiếp phân phó.

Quan binh ào ào xông đến, ngược lại Ninh Hiểu Tiêu chỉ im lặng mỉm cười: "Vương huyện lệnh, xin hỏi một câu, ta đã phạm vào tội gì mà ông muốn bắt ta?"

"Ngươi bị biếm thành nô, một mình trốn thoát khỏi nơi lưu đày, đây cũng là tội chết!" Vương huyện lệnh nghiêm nghị quát lớn.

Nghe được hai chữ “tội chết” này, Ninh Hương Hương âm thầm cười đắc ý, vẫn nên nhổ cỏ tận gốc là tốt nhất.



"Tội chết hả? Ông muốn phán ai tội chết?" Bỗng nhiên có giọng nói chen vào khiến Ninh Hương Hương cau đôi mày ngài. Ai mà lớn mật như vậy, dám chất vấn mệnh lệnh của Vương huyện lệnh?

Ngẩng đầu nhìn lên, lúc này nàng mới phát hiện có một nam tử khôi ngô tuấn tú đứng ở bên cạnh Vương huyện lệnh. Hướng Viễn đứng ở trước mặt hắn chính là đom đóm trên mặt đất vốn không có cách nào so được với ánh trăng sáng treo trên bầu trời cao.

Mỗi thứ đều có công dụng riêng, mỗi người đều có ưu nhược điểm khác nhau không nên so sánh làm gì.

Nhìn vào dung mạo và khí thế thì Hướng Viễn thua xa, mà câu nói tiếp theo của Vương huyện lệnh càng làm cho Hướng Viễn bị gạt sang một bên, đến tư cách so sánh cũng không có.

"Vương gia." Vương huyện lệnh kêu trong thấp thỏm lo sợ, không biết tại sao câu nói kia của mình lại đắc tội với vị Vương gia ở trước mặt này.

"Ông phán ai tội chết?" Bùi Nghiên Đình cau mày hỏi.

"Là nữ nô này tự mình trốn đi." Vương huyện lệnh vội vàng nói, ông ta cũng theo lệ mà làm việc, không có làm sai.

"Ồ? Người của ta là người mà ông có thể động đến sao?" Một câu nói chấn động của Bùi Nghiên Đình khiến Vương huyện lệnh run rẩy, suýt chút nữa ngất đi.

Tại sao Ninh Hiểu Tiêu lại thành người của Vương gia?

Trong lòng Vương huyện lệnh xoay chuyển một cái, lập tức kịp phản ứng: "Nếu là Vương gia đưa nàng ta ra ngoài, vậy thì không có vấn đề rồi."

Nô ɭệ thì có thể mua bán, có người mua thì không có vấn đề. Hơn nữa người mua này lại chính là vị Vương gia mà đương kim Thánh Thượng yêu thương nhất.