Chương 8: Người Của Ta Là Người Ngươi Có Thể Động Đến (2)

"Đường tỷ, vậy mà tỷ, vậy mà..." Ninh Hương Hương nói đến hai lần “vậy mà” rồi cũng không nói được câu tiếp theo. Tuy nàng ta chưa nói hết câu là nói cái gì nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Một nữ nô bị mang ra ngoài, ngoại trừ làm nha hoàn bên ngoài thì chính là... Nhìn tướng mạo Ninh Hiểu Tiêu xinh đẹp như vậy, thì xác định là làm nha đầu thông phòng.

Thân phận nữ nô rất hèn mọn, ngay cả tư cách làm tiểu thϊếp của người bình thường cũng không có, huống chi đây đường đường là Vương gia chí tôn chứ?

Nghĩ lại ngày xưa nàng là đại tiểu thư của Ninh gia, mà bây giờ lại lưu lạc làm một nha đầu thông phòng, thật sự là thế sự vô thường.

Người khác nghĩ như thế nào thì Ninh Hương Hương mặc kệ, nhưng nàng ta nhìn thấy trong ánh mắt của Hướng Viễn hiện lên sự chán ghét, trong lòng mừng thầm không thôi.

Chỉ cần Hướng Viễn buông bỏ được Ninh Hiểu Tiêu là được rồi.

Lúc mọi người ở đây đang than thở không thôi thì nghe thấy Ninh Hiểu Tiêu lạnh lùng quát một tiếng: "Ngậm miệng, ai là người của ngươi?"

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, Ninh Hiểu Tiêu đang muốn chết sao?

Sao nàng dám nói chuyện với Vương gia như vậy?

Không ngờ chỗ chưa nghĩ đến còn đáng sợ hơn ở phía sau.



"Ta nói nàng không phải là người của ta, không phải. Đừng tức giận, đừng tức giận..." Hình ảnh Bùi Nghiên Đình cười an ủi Ninh Hiểu Tiêu đang tức giận đã rơi vào mắt mọi người khiến họ suýt ngất xỉu.

Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy?

Đường đường là Vương gia mà lại đi lấy lòng một nữ nô.

Đây là đãi ngộ của một nha đầu thông phòng sao?

Cho dù là Vương phi cũng không có đãi ngộ như vậy!

"Nhà của ta đã bị mất, ta có thể không tức giận sao?" Ninh Hiểu Tiêu xụ mặt tức giận quát lớn.

Bùi Nghiên Đình nghe xong, quay đầu hỏi Vương huyện lệnh: "Tại sao gia sản của Hiểu Tiêu lại rơi vào trong tay người khác?"

"A, chuyện này... Kỳ thật gần đây hạ quan cũng đang suy nghĩ, có thể là xảy ra một chút vấn đề nhỏ." Đầu óc Vương huyện lệnh nhanh chóng chuyển động, nói thẳng: "Năm đó Nhị thúc của Ninh tiểu thư khẳng định nàng ta gϊếŧ chết phụ thân của nàng, còn đưa ra nhân chứng vật chứng. Bản quan cũng là nhất thời không xem xét chu đáo đã phán quyết."

"Gần đây hạ quan suy nghĩ kỹ lại, dường như có chút không ổn. Đây không phải là muốn người lật lại bản án này lần nữa sao."

"Thật sao? Tại sao bản vương nghe nói là vì muốn cướp đoạt tài sản Ninh gia nên Nhị gia của Ninh gia gϊếŧ chết huynh trưởng của mình, hơn nữa còn cấu kết với quan phủ đưa chất nữ duy nhất sung quân làm nô?" Bùi Nghiên Đình chế giễu chất vấn.



"Làm sao có thể!" Vương huyện lệnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: "Hạ quan tuyệt đối không cấu kết với người này!"

"Lục Tường." Bùi Nghiên Đình trầm giọng gọi.

Lục Tường đi ra từ sau lưng Bùi Nghiên Đình, ném thẳng chồng đồ vật tới trước mặt Vương huyện lệnh.

Vương huyện lệnh bị dọa đến hít thở không thông, hoảng sợ mở ra xem những đồ vật kia. Hai chân ông ta mềm nhũn đến nỗi không đỡ được cơ thể của ông ta, bịch một cái quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu: "Vương gia, Vương gia, đây là do hạ quan nhất thời hồ đồ. Người là do người nhà họ Ninh tự mình hại chết, chuyện này không liên quan đến hạ quan."

"Ngươi cấu kết với lão nhị của Ninh gia, hại chết gia chủ Ninh gia. Ngươi đã nhận hối lộ, phải xử tội danh gì thì chính ngươi hiểu rõ." Bùi Nghiên Đình không nể mặt một chút nào: "Lục Tường."

"Vâng." Lục Tường trả lời, trực tiếp kéo Vương huyện lệnh xuống dưới, giao cho người của bọn họ đi xử lý.

"Hướng đại ca... Hướng đại ca... Cứu ta!" Ninh Hương Hương không ngừng giãy dụa, thế nhưng làm sao tránh thoát được gông cùm xiềng xích của quan binh đối với nàng ta?

Hành động mạnh mẽ dữ dội của Bùi Nghiên Đình khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ, cho đến lúc này mới phản ứng được. Hóa ra năm đó một nhà Ninh Hiểu Tiêu là bị một nhà Nhị thúc bọn họ hãm hại.

Dĩ nhiên là Nhị thúc Ninh gia đã cấu kết với Vương huyện lệnh.

Ngay cả một nhà đại ca mình cũng hãm hại, một nhà Nhị thúc Ninh gia cũng không phải thứ tốt lành gì!