Chương 16: Chương 16: Thôn dân cho rất nhiều thứ. (2)

Thôn trưởng Lý Gia thôn khó hiểu nhìn Vương Ngọc Liên: “Làm sao nàng ta biết có sói tru?”

Vương Ngọc Liên cảm thấy nha đầu An Nhiên đã làm một việc tốt, mọi người nên biết chuyện đó.

“Nàng ấy suốt đêm không ngủ, canh gác cho mọi người. Nàng ấy nói trong rừng có thú dữ, nếu không gác đêm sẽ không an toàn.”

Cố An Nhiên vẫn nằm trong lều chưa ngủ, vốn định ra ngoài giải thích, nàng canh thức thuần túy là vì gia đình lão phu nhân, những người khác không cần phải cảm kích. Nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi, cũng lười nói chuyện.

Thực ra cũng có mấy người nghe thấy tiếng sói tru, nhưng lại cảm thấy đoàn chạy nạn đông người, đám súc sinh đó sẽ không dám tới.

“Chúng ta nhiều người như vậy, lại sợ sói sao? Chúng nó mà tới sẽ có thịt sói để ăn.”

Mấy vị thợ săn già hôm qua ngủ ngon lành cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “ Tiểu tử ngươi đúng là quá nông cạn, sói mà đến đây sẽ đi thành đàn, mấy người chúng ta đủ cho chúng ăn no.”

Ngay khi thợ săn già nói những lời này, tất cả đoàn người chạy nạn đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thầm sợ hãi trong lòng.

Nếu tối qua Cố An Nhiên không gác đêm, mấy trăm người bọn họ chẳng phải sẽ giống như thịt treo trên xà nhà chờ chuột đến ăn sao?

Hầu hết mọi người trong lòng đều có chút cảm kích Cố An Nhiên.

Lý thôn trưởng nói: “ Cô nương An Nhiên kia đã nói phía Tây Nam có sói, vậy thì chúng ta đi hái rau dại, săn bắn nên tránh xa phía Tây Nam một chút, đi thành đoàn với người khác sẽ an toàn hơn.”

Lúc này, một tiểu tử ở Lý Gia Thôn nói: “Cố An Nhiên lợi hại như vậy, nếu đi cùng chúng ta, không phải sẽ không sợ gì nữa sao?”

Thôn trưởng Lý gia thôn trừng mắt nhìn tiểu tử kia, quát lớn: “Ngươi có biết nói tiếng người không? Người ta đã canh gác suốt cả một đêm không ngủ rồi, ban ngày ngươi còn bắt nàng ấy lên núi, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Làm người phải dựa vào chính mình đi.”

Cố An Nhiên mơ mơ màng màng, nghe âm thanh bên ngoài liền ngủ thϊếp đi.

Những người khác đi săn bắn và hái rau dại, nhưng chỉ có ba người nhà Vương Ngọc Liên ở lại đó.

Không phải bà ấy lười biếng, mà là bà không yên lòng để Cố An Nhiên ngủ một mình ở đây, một là sợ dã thú, hai là sợ Triệu thôn trưởng tìm đến báo thù.

Đại Bảo và Điềm Nha vẫn còn nhỏ, chỉ có bọn chúng ở lại cũng không làm được gì.

Vì không có việc gì làm nên bà ấy đi xung quanh kiếm ít củi, nhóm lửa hâm nóng món súp gà tối qua, sau đó tôn tử ba người cùng ăn bánh khô.

Lúc đầu vốn muốn gọi Cố An Nhiên dậy ăn một bát, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng ấy nên đành thôi.

Tốt nhất là nên sớm làm cơm trưa, đợi An Nhiên thức dậy là có thể ăn ngay.

Mãi đến giờ ăn trưa, Cố An Nhiên đói bụng tỉnh dậy, sau khi nàng đứng dậy, lấy một ít nước sạch để súc miệng rửa mặt.

Mấy người thôn dân đi hái rau rừng cũng đã quay về.

Mấy phụ nhân ở Cố gia thôn đã chia rau quả dại mình hái được ra một phần, đem đến chỗ Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên ngáp dài một cái, rồi mói: “Chờ ta bắt được thú rừng, sẽ đổi với mọi người, bây giờ trong tay ta chỉ có gạo.”

Những người phụ nhân ở Cố gia thôn nhanh chóng xua tay nói: “Không cần! Không cần! Đây là đồ chúng ta cho ngươi.”

“Cám ơn ngươi tối qua đã bảo vệ chúng ta.”